Đại thúc lấy túi giấy ra gắp bánh bao cho ta trong tâm trạng đề phòng. Chắc đại thúc cảm thấy ta có vấn đề về thần kinh nên mới hoảng sợ như thế. Sau đó ông ấy vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười niềm nở chào khách. Nhưng nụ cười này đối với ta là vô cùng, vô cùng khó coi. Đại thúc cất giọng:
- Cô nương, mỗi cái ba văn tiền. Ba cái bánh là chín văn tiền.
- Văn tiền là gì? - Ta hỏi.
Sắc mặt đại thúc càng trở nên khó coi hơn nữa. Ông ấy liên tục xua tay chửi ta có bệnh thì đi tìm đại phu đi, đừng ở đây quấy rối công chuyện làm ăn của lão. Trong lúc bị xua đuổi, ta nhanh trí nhìn những quầy hàng xung quanh. Thấy những người mua hàng lấy trong người ra một cái túi nhỏ. Trong túi có đựng những xu bằng đồng nhỏ xíu. Ta ước lượng đây chính là những văn tiền trong lời nói của đại thúc. Cho nên, trong lúc mọi người không chú ý, bàn tay trong ống tay áo của ta lắc nhẹ một chút. Một chiếc túi tiền be bé nằm gói gọn trong tay ta. Sau đó, trong lúc đại thúc mãi chửi rủa, ta giơ túi tiền phe phẩy trước mặt đại thúc bán bánh bao. Ta nói:
- Đùa thôi. Đùa thôi đại thúc à. Sao ta lại không biết văn tiền là gì được? Đại thúc thiệt là nóng nảy quá đi à. Đây đây.. tiền của ta này.
Sau khi trả tiền cho đại thúc, ta vừa ngấu nghiến bánh bao vừa dạo quanh khắp đường phố. Càng đi về cuối con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-ngoc-hac-phong/2736070/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.