Giây phút này, ta có ngốc nghếch cũng biết bọn họ đến đây là vì ai rồi. Giết ta thì cần gì lãng phí nhân lực như vậy. Một ngón tay của họ cũng có thể làm ta hôi phi yên diệt. Cho nên, người bọn họ nhắm đến không ai khác chính là Long Phá Thiên. Nhưng người ngồi trong xe ngựa vẫn yên lặng không hề lên tiếng. Ta thật thắc mắc là liệu hắn có biết khung cảnh ở ngoài này hoành tráng đến mức độ nào hay không? Trong khi ta đang suy nghĩ cách ứng phó với đám hắc y nhân này thì một giọng cười ẻo lả làm ta giật thót mình. Giữa không gian yên tĩnh, một cử động nhẹ cũng làm cho không khí thêm căng thẳng. Cho nên giọng cười vừa cất lên, ta dường như cảm thấy toàn thân nổi da gà. Mà chủ nhân của giọng cười đáng sợ đó không ai khác chính là hồng y nam tử trước mặt ta đây. Hắn cất giọng đầy nũng nịu:
- Ma tôn của ta! Sao người quay trở lại rồi mà không trở về Ma giới? Bao nhiêu năm qua, Tước Nhi nhớ người đến ăn không ngon, ngủ không yên. Thuộc hạ chỉ mong đến ngày hôm nay mà thôi. Ma tôn cho thuộc hạ chiêm ngưỡng dung nhan của người để thỏa lòng mong nhớ được không?
Mặc dù giọng nói thì nũng nịu yêu thương, tình chàng ý thiếp nhưng ánh mắt của tên hồng y nam tử này đã bán đứng hắn. Hắn nào có yêu thương mong nhớ gì cho cam. Đôi mắt đào hoa bây giờ tỏa ra sát khí nồng đượm. Khuôn mặt tràn ngập ý tứ thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-ngoc-hac-phong/2736059/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.