Rõ ràng là quan tâm người khác nhưng sao hắn có thể thô lỗ và gợi đòn như thế. Ai ngu ngốc chứ. Ta thật sự rất muốn xông lên chửi lại hắn nhưng lúc này ta lạnh run đến mức răng va phải môi. Miệng cũng sắp bị đông cứng đến nơi. Ta bỏ qua thứ gọi là nam nữ thụ thụ bất thân hay cái gì mà quần áo của nam nhân thì không thể mặc vào vì phải giữ lễ nghĩa. Hắc bào vừa mới cởi ra từ trên người hắn nên áo vẫn còn vươn chút hơi ấm. Đồng thời, ta cảm nhận được mùi đàn hương nhè nhẹ từ hắc bào bay ra. Mùi hương quen thuộc này làm ta tỉnh táo hơn hẳn. Do dáng người của Long Phá Thiên cao lớn hơn ta rất nhiều nên hắc bào đối với ta là quá dài. Ta vừa khoác áo vừa bước thấp bước cao đi theo hắn lên trên núi.
Càng đi lên cao, dãy Băng Sơn càng mờ ảo như trong sương mù. Cây cối ở đây cũng cao lớn và vươn thẳng lên bầu trời. Những chiếc lá nhỏ nhắn hình kim ẩn hiện sau lớp băng kết tinh trong suốt. Hầu hết hoa cỏ đều chìm trong sắc trắng của băng tuyết. Nhìn từ xa, cả khung cảnh như ảo ảnh trong giấc mộng. Nhưng lạ lùng là ta lại không thấy thân thể lạnh lẽo như lúc ban đầu đến đây nữa. Không biết là do hắc bào của Long Phá Thiên thật sự ấm áp hay do sự kì lạ của thiên nhiên đất trời nơi Băng Sơn. Nhưng để quên đi cái mệt của việc leo núi, ta chủ động trò chuyện với Long Phá Thiên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-ngoc-hac-phong/2736039/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.