Ta đỡ trán thở dài bất lực. Tiểu cô nương đáng yêu này thật ma mãnh và tinh ranh, khiến người ta không biết phải cư xử sao cho hợp lí. Ân Minh Dương bộ dáng tưởng chừng như sắp đánh tiểu muội muội của mình đến nơi. Thay vì gương mặt điềm đạm, phong thái nhã nhặn như mọi lần, Ân Hộ pháp lúc này đôi mắt trừng to, điệu bộ mang ý cảnh cáo nhìn Ân Minh Tuệ. Như có vẻ sợ Ân Minh Dương không nhịn được mà ra tay với tiểu cô nương đáng yêu, vì thế Long Phá Thiên đạm mạc lên tiếng:
- Nàng ta tên Ngư Lạc. Sau này sẽ ở lại Long Thiên cung của ta. Tiểu nha đầu Minh Tuệ rảnh rỗi thì dẫn con cá ngốc đó đi thăm thú một chút Ma giới cũng được.
Ân Minh Tuệ vui vẻ đáp lại:
- Thuộc hạ tuân lệnh..
* * *Từ buổi hôm đó trở đi, Long Phá Thiên dường như khá bận rộn với công việc của Ma giới. Hắn giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ta nghe Y Nhật và Y Nguyệt kể lại rằng, vào tờ mờ sáng, khi ta còn chìm trong giấc ngủ, Long Phá Thiên đã dẫn theo Ân Minh Dương đi xử lý chính sự. Tận nửa đêm canh ba, hắn mới mệt mỏi quay trở về tẩm điện. Tính ra thì làm Ma tôn cũng không dễ dàng gì. Cứ làm Cá vàng Ngư Lạc như ta vậy mà nhàn hạ. Cả ngày hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn. Eo của ta lúc này dường như béo hẳn lên một vòng. Cuộc sống sung sướng nhưng tẻ nhạt và vô vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-ngoc-hac-phong/2735216/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.