Khi bóng lưng quen thuộc ấy rời đi, Lộ Thương Nguyệt đã thực sự cân nhắc việc giết chết y để tiểu hồ ly kia được sống trở lại. Cô giơ tay ra, muốn dùng một cây đinh phép này xuyên qua lồng ngực rắn rỏi kia. Nhưng tên đã giương lại không nỡ dùng, Dã Thụy Yên suy cho cùng chỉ là chính hắn, có ý thức và tình cảm riêng biệt. Dù ta có nôn nóng đi nữa thì cũng không nên làm hại người vô tội. Trong lòng ma tôn đưa ra hàng trăm lời biện bạch, nhưng cô vẫn biết…chỉ là cô không nỡ giết hắn mà thôi
Thời gian ở nhân gian trôi rất nhanh, bọn họ biết không thể hỏi được gì từ tên phò mã này nên liền đưa ra pháp trường như đã thông báo. Ngày ấy, mây đen phủ kín khắp nơi, âm u không thể tả. Gió lộng đến mức có thể xô ngã cây cối, hất tung đồ vật. Trong lúc này, gông xiền trên cổ cô cũng nói lỏng, biến mất trong gang tấc. Mọi nơi đều nháo nhào tìm kiếm phạm nhân ở khắp mọi nơi, cả con đường trở nên hỗn loạn
Dã Thụy Yên khi nghe tin từ pháp trường thì không khỏi sửng sốt " Một người sống mà lại biến mất giữa không trung?"
Đột nhiên y cười hắt lên, mọi người xung quanh không hiểu gì, chỉ có thể nhìn nhau đầy nghi hoặc. Dã Thụy Yên nhìn lên bầu trời, lúc này mây đã tan, trong xanh đến kì lạ. Đàn quạ bay qua theo từng đàn, mang theo hơi thở giết chóc vụt qua tiểu viện của y. Như có một gì đó thôi thúc, y liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-khong-de-yeu-duong/3559142/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.