Trời hiện cũng đã nhá nhem tối, Dã Thụy Yên trên vai cõng một gánh củi lớn, tay còn cố gắng ôm thêm một ít. Y nặng nề bước đến chỗ tảng đá đã hẹn ban chiều.
- Cô nương?
Không ngờ bóng dáng của cô nương ấy đã biến mất, Dã Thụy Yên trong lòng có chút gì đó thất vọng, đôi mắt y trùng xuống, chuẩn bị bước đi. Bỗng dưng có một lực gì đó tác động lên vai, y giật mình quay lại. Lộ Thương Nguyệt với gương mặt lấm lem, tay còn đỡ lấy bó củi bên hông chàng
- Huynh cứ để ta...
Y có chút đơ ra, đột nhiên hăng hái hẳn lên, thì ra ban nãy không phải ảo giác hay nằm mơ, cô nương ấy thật ra vẫn luôn ở đây..
- Ô, cô nương cứ để ta
- Huynh mang nhiều như vậy, có ổn không? Hay cứ để ta mang một ít
Dã Thụy Yên hăng hái, xốc nổi những que củi khô lên làm chúng phát ra tiếng kêu lộc cộc. Nhanh nhảu từ chối
- Ta sức dài vai rộng cớ gì lại để một cô nương yếu ớt giúp đỡ. Ta ấy à, có khi còn cõng được cô về luôn ấy chứ. A Nguyệt cô nương cứ nghỉ tay, mình ta làm là được.
Lộ Thương Nguyệt cười khẽ, bộ dạng xốc nổi của y thật sự khiến người ta yêu mến. Thôi vậy, nếu y không chịu thì ta cũng không miễn cưỡng.
Đi đến một nửa đường, dường như sức lực đã không còn khoẻ như ban đầu. Dã Thụy Yên bắt đầu đuối sức mà đi chậm lại, thở dốc. Thường ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-khong-de-yeu-duong/2768945/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.