Trường thi như một đất nước thu nhỏ, sĩ tử từ khắp nơi đổ về đây, trông ai nấy cũng đều nghiêm túc rạng rỡ. Phía góc cửa bên trái, thanh niên dắt tay một cụ già khòm lưng từng bước loạng choạng. Dã Thụy Yên lúc này liền chạy đến đỡ lão
- Ngài đến đây để xem thi sao?
Cụ già cười phá lên, trông vẫn tràn đầy sức sống: Chàng trai trẻ, đây là lần đầu tiên ngươi thi sao?
- Thưa, đúng là vậy!
- Khà khà, lão nô đến đây để thi. Ta thi cũng đã bẵng mười mấy lần, nhưng cũng mãi ở cái danh tú tài. Đây có lẽ là lần cuối lão già này có thể thi rồi
- Khó đến vậy sao?
Dã Thụy Yên trong lòng liền trở nên lo lắng, kì thi này thật sự rất khác so với mình tưởng tượng. Nhỡ đâu thi trượt, ta còn mặt mũi nào mà gặp lại A Nguyệt chứ? Bỗng có một thiếu niên chạy tới, khoác tay lên vai của y. Hào sảng nói:
- Lão ngô à, đừng hù doạ người khác
Dứt lời, hắn quay sang chào y:
- Rất vui được gặp huynh, tại hạ tên Võ Nguyên, hai mươi lăm tuổi. Tại hạ là con trai của thứ sử Giang Châu
Nhìn từ trên xuống dưới, khắp thân hắn đều tỏ ra là người có tiền. Bộ y phục thêu tơ tằm lấp lánh, chiếc quạt nan phe phẩy cũng đáng giá ít nhất mười lượng bạc. Thụy Yên là đầu tiên nhìn thấy người như thế, có chút ngỡ ngàng. Chỉ khi đối phương nhìn mình một cách kì lạ, y mới nhớ ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-khong-de-yeu-duong/2768938/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.