Gần đây huyện Hoà Lâm xuất hiện bệnh dịch, rất nhiều người đã mắc phải, nhân công vẫn luôn không đủ, các thái y đã sẵn sàng. Chẳng qua là vẫn cần một người hướng dẫn. Các khanh thấy thế nào?
Dã Thụy Yên không chần chừ đắn đo, lập tức tự tiến cử mình. Y tuy vào triều đã một thời gian nhưng mãi vẫn chưa có công trạng, vị trí đang dần lung lay. Lần này chính là cơ hội tốt
- Bệ hạ, thần xin được đi cứu trợ
Hoàng thượng ngồi trên cao nhíu mày, ánh mắt thâm sâu khó đoán: Lần này là chuyến đi gian khổ, đằng sau nó rắc rối phức tạp, nhiều khó khăn gian truân. E là một người trẻ tuổi như ngươi khó mà hoàn thành được
Dã Thụy Yên quỳ xuống, hành động này làm mọi người có chút không tính nổi: Bao lâu nay thần có hoàng ân của bệ hạ, có sự dạy dỗ của thừa tướng, chỉ canh cánh rằng bản thân chưa thực sự làm được việc gì. Lần này, khẩn xin bệ hạ cho thần có cơ hội rèn luyện mình
Gần vua như gần hổ, nếu y mãi không có giá trị, sớm muộn cũng bị đưa đến nơi nào đó áp dụng chúc quan nho nhỏ sống qua ngày. Hơn nữa việc này đầy gian khổ, ắt hẳn sẽ không ai muốn làm. Lần này, nếu thành công chắc chắn nhận được
ít ân sủng, sống dễ dàng hơn một chút
Thấy y năng nổ như vậy, đúng là thiếu niên anh tài. Hoàng thượng cuối cùng cũng đồng ý. Cuối buổi còn cố ý giữ y lại dặn dò
- Tri phủ Hoà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-khong-de-yeu-duong/2768932/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.