Phủ đệ ngự ban nằm khá xa hoàng cung, vì là tài sản tịch thu nên có phần cô quạnh hẻo lánh. Tuy vậy, diện tích nơi này cũng lớn gấp đôi phủ cũ. Dã Thụy Yên đẩy cửa bước vào, cánh cửa vì cũ đã lỏng lẽo phát ra tiếng kẽo kẹt. Lộ Thương Nguyệt đi sau tỏ ra không chút hứng thú, chỉ là một nơi che mưa nắng mà thôi, lần này Thụy Yên lại được giao cho củ khoai nóng bỏng tay. Nếu làm không chỉn chu chắc chắn sẽ bị dị nghị, con đường công danh thăng tiến sau này ắt sẽ bị trắc trở đôi đường. Bên trong có khoảng sân khá rộng nhưng đã bị nhiều dây leo cuốn quanh. Dưới nền cũng phủ đầy rêu xanh
- A Nguyệt cô nương, cẩn thận trơn trượt
Vừa dứt lời, đằng sau phát ra tiếng rầm, nghe thôi cũng biết có vẻ đau đớn. Lạc Thiên nằm chỏng vó lên trời, tay đập vào cầu thang. Lộ Thương Nguyệt nhìn hắn, không nhịn được mà châm chọc
- Người quanh năm sống trên núi cao lại bị chút rêu này quâth ngã. Đúng là nực cười...
Hắn đen mặt lại, hận không thể kiếm cái lỗ chui vào. Chẳng qua ban nãy nhìn thấy một cây tùng nhỏ có linh khí quấn quanh nên nhất thời lơ đãng mới bị xấu hổ như vậy. Hắn hằn giọng xuống, liếc mắt nhìn cô, rồi lại nhìn sang Thụy Yên, từ từ phủi tay đứng dậy. Nhanh chóng làm như không có chuyện gì lướt qua hai người đang đứng cười ngây ngốc. Tuy bên ngoài tỏ ra không sao nhưng bàn tay lại đau tê tái ..
Sau khi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-khong-de-yeu-duong/2768791/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.