Trì Mục Dao tính toán mất khoảng mười lăm phút, sau đó la bàn pháp trận biến mất. Anh hít một hơi sâu, điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi ngẩng đầu nhìn lên vòm trời đầy sao.
Đường Minh vẫn luôn quan sát từ đầu tới giờ, hắn lầm bầm: “Giả vờ giả vịt.”
Mộc Nhân ra trận tới sau còn chưa kịp xem gì, hắn vặn ngược Đường Minh: “Vậy ngươi cũng lên bày một cái la bàn coi sao.”
Đường Minh: “…”
Mộc Nhân rốt cuộc bị sao vậy? Gần đây tự nhiên toàn đi bênh vực cho tên Ngự Sủng Phái kia.
Lúc này Trì Mục Dao bắt đầu có động tĩnh. Anh lấy một ít linh thạch ra khỏi túi Càn Khôn, nhanh chóng hấp thu linh khí rồi ném phần linh thạch đã hoá thành bột mịn lên trời. Bụi linh thạch bay thành một cơn gió hữu hình. Đằng sau Trì Mục Dao, những vật có hình dáng giống với cờ xí nhanh chóng tản ra.
Tiếp theo, Trì Mục Dao nhảy vút lên, thân ảnh đạp lên sao trời.
Cổ nhân luôn tràn ngập ảo tưởng về tinh tú, người tu chân lại càng có vọng tưởng với tay hái sao. Họ không biết mỗi ngôi sao đều có kích thước thật sự rất rất lớn, Mộc Tinh hay Hải Vương Tinh thậm chí còn lớn hơn cả Địa Cầu.
Cho nên sao trời trong trận pháp cũng chỉ mang tính tượng trưng, kỳ thật chỉ là một đám đá phát sáng. Trì Mục Dao có thể đạp lên đó mà đi, giữa vạn sao ung dung dạo bước.
Trì Mục Dao như con sứa bơi giữa biển trời. Chân đạp một bước, ống tay áo và tóc dài tung bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-han-nho-mai-khong-quen/1243720/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.