Về tới Ngự Sủng Phái, Hách Hiệp tức muốn hộc máu, vội ôm lấy Thổ Thổ xem xem nó có bị thương chỗ nào không, mắt nó có khó chịu gì không. Cũng may không có chuyện gì, Trì Mục Dao vẫn luôn dùng chăn quấn nó kín như bưng suốt dọc đường về.
Chưởng môn Y Lan cũng lật đật ra xem, ông hỏi thăm bọn họ lần này rèn luyện thế nào.
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi vô cùng nghiêm túc đề nghị: “Con xin chưởng môn hãy mở Ngự Sơn Trận, chúng ta cần ẩn nấp tối đa.”
Y Lan vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Vì sao thế?”
Y Thiển Hi nóng nảy dậm chân: “Cha à…nói mở thì cứ mở đi!”
Ngự Sơn Trận của Ngự Sủng Phái khá đặc biệt, lâu lâu bọn họ lại mở ra một lần. Thường không phải do sợ bị ai xâm nhập, mà để ngăn linh thú trong núi chạy mất. Cho nên bọn họ muốn mở Ngự Sơn Trận thì mở, cũng chẳng có môn phái nào chú ý tới.
Ngự Sủng Phái không có kẻ thù, thậm chí còn không có cảm giác tồn tại thì ai rảnh tìm tới bọn họ gây hấn chứ?
Y Lan rốt cuộc vẫn nghe theo. Đằng nào lúc bình thường mọi việc lớn nhỏ trong môn phái đều do một tay Trì Mục Dao quán xuyến cả, ông chỉ nhàn hạ làm cái danh đại diện vậy thôi.
Sau khi mở trận, bốn người chụm lại một góc, Hách Hiệp vẫn còn đau lòng ôm Thổ Thổ trong tay mắng mỏ: “Bày đặt giả thần giả quỷ, chắc hai đứa đi rèn luyện thành tích kém quá nên sợ bị chúng ta mắng tới ngoài phái còn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-han-nho-mai-khong-quen/1243712/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.