Trì Mục Dao không để ý nhiều lắm. Nam nữ chính phụ dính chùm với nhau, dù sao cũng chẳng phải chuyện của anh.
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi quay lại chỗ xác con Quý Linh Thọ khi nãy. Hề Hoài chê cũng mặc kệ hắn, đối với bọn họ, con Quý Linh Thọ này đáng giá biết bao.
Phải công nhận là tu giả Ngự Sủng Phái giải phẫu thi thể linh thú rất lành nghề. Không mất bao lâu đã cắt xẻ đâu ra đó, bộ phận nào dùng được, bộ phận nào bỏ đi đều đã phân chia xong. Pháp khí của bọn họ cũng toàn hàng chuyên dụng để xẻ thịt linh thú.
Minh Thiều Lạc và đám bạn cô ta nhìn về phía Trì Mục Dao.
Trong đám đó có một tên đệ tử đem lòng cảm mến Minh Thiều Lạc. Hắn biết được cô ta không ưa Trì Mục Dao, vì vậy hùa theo móc mỉa: “Các ngươi là người của Ngự Sủng Phái mà cũng giết linh thú sao?”
Câu hỏi này làm Trì Mục Dao cảm thấy thật kỳ cục, nhưng anh vẫn điềm đạm trả lời: “Cùng là vải dệt nhưng có loại dùng làm áo ngoài, có loại lại dùng làm quần. Ngươi có đem quần đội lên đầu bao giờ không? Chẳng qua là xem cái gì hữu dụng cái gì không. Có linh thú để nuôi, thì cũng có linh thú để thịt thôi.”
Y Thiển Hi vẫn luôn rất hăng hái trong việc săn giết, nghe câu này xong khó chịu ra mặt. Cô giả vờ ngu ngơ hỏi Trì Mục Dao: “Sư đệ, bọn họ có biết chữ không?”
Trì Mục Dao nhẹ nhàng trả lời: “Bọn họ đều là đệ tử của đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-han-nho-mai-khong-quen/1243705/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.