Có lẽ bởi vì cái huyệt động này quá mức ngột ngạt, hoặc là vì Hề Hoài rốt cuộc đã chịu tin Trì Mục Dao đối với hắn không có mưu đồ gì, hắn chủ động bắt chuyện với Trì Mục Dao: “Ngươi tên là gì?”
Trì Mục Dao tất nhiên không định nói cho hắn tên của mình, còn phải giữ lại cho mình một đường lui chứ.
Biết đâu anh thật sự có cơ hội nhặt cái mạng nhỏ này trốn thoát khỏi đây thì sao. Càng lưu lại ít thông tin lại càng an toàn. Chỉ cần Hề Hoài không tìm được anh, thì phiền toái sẽ không tìm tới.
“Ta dưới môn hạ của sư phụ đứng hàng thứ chín, hay ngươi gọi ta là Tiểu Cửu đi.” Nói xong lại nghĩ mình so ra lớn tuổi hơn Hề Hoài nhiều, ra ngoài gọi chú gọi ông cũng còn được, tự dưng giờ bảo hắn gọi mình là Tiểu Cửu có hơi sai. Nghĩ xong lại sửa lại: “Hay là gọi ta bằng Cửu gia gia* cũng được… À mà thôi, gọi là A Cửu đi…”
*gia gia: trong tiếng Trung có nghĩa là ông nội hoặc để gọi người đáng tuổi ông mình.
Hề Hoài cũng thật sự không quan tâm lắm chuyện nên gọi Trì Mục Dao là gì, cũng chỉ là một cái tên thôi mà, gọi đại cái nào chẳng được.
Hề Hoài lại hỏi: “Ngươi đang mặc trang phục hồng nhạt của Hợp Hoan Tông đúng không? Trong tay lại còn cầm 1 cái quạt tròn?”
“Hợp Hoan Tông chỉ có duy nhất một mình ta là nam đệ tử, thiên tư không ưu tú, nên cũng không có ai đặc biệt chiếu cố ta làm gì. Thành ra ta ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-han-nho-mai-khong-quen/1243689/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.