Tối. Tối đen như mực. Cố gắng nhìn cũng chỉ thấy trước mắt hoàn toàn là một màn đen sâu thăm thẳm.
Trì Mục Dao bị lão Dược Ông bắt nhốt vào trong túi khoảng hai canh giờ, sau đó anh bị ném ra khỏi túi tới một nơi cũng tối y như vậy. Suýt chút nữa thì Trì Mục Dao còn tưởng ở trong túi lâu quá nên mắt mình mù luôn rồi. Vây quanh anh chỉ có những âm thanh hắc ám, lạnh lẽo tới run người. Anh không biết mình đang ở đâu, nơi này rốt cuộc là nơi nào. Thậm chí anh còn không dám bước đi, không dám ngồi xuống, sợ rằng chỉ cần bước tới một bước, trước mắt sẽ là vực thẳm nuốt chửng lấy mình.
Lão già chẳng thèm để ý tới Trì Mục Dao đang hoảng loạn, ném anh ta ra khỏi túi còn cười lạnh một tiếng. Lão ta sống trong bóng tối bao nhiêu năm qua, tu vi lại cao thâm, tối hay sáng đối với lão cũng không khác biệt gì.
Lão Dược Ông phất ống tay áo, cất tiếng: “Đồ chó tạp chủng nhà ngươi thật sự cho rằng cha ngươi sẽ tới cứu ngươi hả? Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, nơi này ta đã giăng tầng tầng lớp lớp kết giới, muốn dò ra ngươi ở đây cũng không có cửa đâu. Đợi tới lúc cha ngươi tìm tới được đây, chắc ngươi chôn thây ở đây mấy trăm năm luôn rồi quá!”
Trì Mục Dao biết mấy lời này lão không phải nói với mình, mà là nói với một người khác. Chỉ là nghe xong, lưng anh lạnh sống, tim thắt lại như con hươu nhỏ bị dã thú dồn vào đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-han-nho-mai-khong-quen/1243687/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.