Một giây trước, các tu sĩ cướp bóc thấy Úc Yên biết điều như vậy thì vô cùng vui mừng.
Nhìn quần áo thằng nhãi này là biết hắn giàu chảy mỡ, vậy không chừng túi Càn Khôn có không ít thứ tốt.
Nhưng mà một giây sau, bọn hắn nhìn đống đồ lung tung trên mặt đất, mắt trừng lớn như quả chuông đồng: "Nhóc con, ngươi đùa bọn ta à?!"
Đây là cái quỷ gì vậy?
Một tu sĩ đứng đắn thì trong túi Càn Khôn sẽ có mấy thứ như này sao?
Chắc chắn hắn cố ý.
Tu sĩ hung ác giơ đại đao lên chém tới.
Tống Bình Châu vốn đang che miệng cười trộm, thật xin lỗi, hắn thật sự không nhịn được, mấy cái đó quá buồn cười.
Mắt thấy Đoạn Tiểu Miêu sắp bị chém, hắn vội vàng giải thích giúp cậu: "Các hạ đừng bực! Hắn không có cố ý, hắn chỉ là mèo yêu thôi, túi Càn Khôn đựng mấy thứ này chẳng phải rất bình thường sao?"
Úc Yên: Đúng đó đúng đó!
Mấy món đáng giá thì để ở túi Càn Khôn khác.
"Mẹ nó bớt nhiều lời! Rượu mời không uống mà uống rượu phạt, chúng ta giết các người rồi đoạt bảo sau."
Úc Yên: Ta đang chờ các ngươi động thủ đó! Tới đi tới đi, người anh em chém ta đi.
"Phụt..."
Úc Yên đang chờ bị chém thì trên cây đại thụ xa xa truyền đến một tiếng cười trầm thấp.
Không phải Đoạn Lâm, hiển nhiên còn có người trốn ở nơi này, tên khốn này, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi mà.
Úc Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-han-co-meo/3623222/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.