"Đồ khốn ngu ngốc..." Tâm trạng khó có thể bình tĩnh, môi Ma Tôn khép mở, cuối cũng chỉ có thể mắng một câu không nặng không nhẹ.
Mèo con chỉ là tâm trạng dâng trào nên mới muốn mèo cái gì gì đó thôi, cậu tùy tiện nói một câu mà làm Đoạn Lâm nhớ mãi, in sâu trong đầu không vứt đi được.
Bởi vì chuyện của Quân Ly và Dung Ẩn nên Đoạn Lâm không ưa gì việc nối dõi tông đường, cũng chưa từng muốn tình nhân làm ấm giường nên hắn đương nhiên mà cho rằng mèo con cũng không cần.
Nhưng Đoạn Lâm không ngờ cậu trực tiếp há miệng đòi mèo cái, hắn tức đến mức đau tim. Thật là oan nghiệt tới đòi nợ mà, khiến hắn không có một ngày được bình yên.
Úc Yên nào biết chính mình gặp rắc rối còn làm đại ma đầu không thể nhập định tu luyện, mà cậu lại tu luyện đến thoải mái vui vẻ.
Nhưng mà mới qua hai ba thiên thì Úc Yên đã tỉnh rồi, cậu vừa mở mắt liền thấy đại ma đầu đen mặt nhìn mình, mắt phủ kín tơ máu giống như thanh niên nghiện game ba ngày ba đêm không ngủ vậy, trạng thái hơi đáng sợ rồi nha.
Ai da, hù chết mèo rồi.
Úc Yên lầu bầu: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Chẳng lẽ hắn vẫn còn tức vụ mèo cái?
Vậy thì giận dai quá rồi.
Đoạn Lâm xoa xoa trán, mệt mỏi nói: " Ngươi nói hàm hồ một hồi rồi lại thoải mái tu luyện, có biết bản tôn bị ngươi nháo đến mức tâm thần không yên, không có cách nào nhập định không."
Điều này thật sự làm Úc Yên đau lòng, cậu vội vàng hỏi han ân cần: "Tại sao lại như thế? Chẳng phải ta nói là không cần mèo cái nữa rồi sao? Ngươi cứ coi như ta đánh rắm đi."
"..." Đoạn Lâm cứng đờ, đáy mắt không thể tin được, thì ra những lời nói làm hắn không thể bình tĩnh, bao gồm cả câu muốn hắn làm đạo lữ trong lòng mèo con chỉ là cái rắm.
Quả nhiên cậu chỉ tùy ý nhắc đến.
Đồ khốn khiếp...
Mất công Đoạn Lâm tưởng rằng tình đầu của mèo con chính là mình, không ngờ lại là hiểu lầm. Hắn xua xua tay, thôi, sau khi bình tĩnh lại hắn mới nhận ra sự kỳ quặc.
"Ngươi nghe từ 'đạo lữ' này ở đâu?" Âm thanh của Ma Tôn khôi phục lại như cũ, hắn tin chắc mình chưa tới nói tới vấn đề này với mèo con.
"Ách...Ở trong một ngọc giản." Úc Yên nói. Trong động phủ của đại ma đầu có không ít thư tịch, tuy rằng thường ngày cậu không thích xem mấy cái đó nhưng nói như vậy chắc là không có lỗ hỏng nhỉ?
"A? Ngọc giản nào?" Đoạn Lâm cũng không nghi ngờ, hắn chỉ tò mò muốn biết rốt cuộc mèo con xem ngọc giản nào.
Đờ phắc?
Đại ma đầu biến thái vậy mà lại dò hỏi tới cùng.
Không hổ là đại Boss trời sinh tính đa nghi, lòng dạ thâm sâu, khiến cho Úc Yên không dám tùy ý lừa gạt hắn.
Í, lúc này cậu đột nhiên nghĩ ra một kế để thử phản ứng của đại ma đầu.
"Từ từ, ta đi lấy." Úc Yên lăn long lóc xuống giường, lạch bạch chạy đến chỗ trưng bày ngọc giản trong nhà. Đương nhiên cậu không lấy bất kì ngọc giản nào trong đây bởi vì cậu không đọc được mấy chữ này, ngày thường căn bản không thèm liếc tới.
Úc Yên lấy ngọc giản song tu từ trong linh đài của mình ra, biến nó thành đồ thật. Cậu nghĩ rằng nơi này chứa hơn ngàn vạn ngọc giản, đại ma đầu chắc chắn không nhớ rõ nội dung của từng cái ngọc giản đâu.
Vì vậy cậu giả bộ dạo một vòng rồi cầm ngọc giản song tu đi ra ngoài.
Đoạn Lâm cũng không có thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mèo con nên đương nhiên là bị qua mặt rồi, hắn không phát hiện động tác nhỏ này của Úc Yên.
Đoạn Lâm tùy ý liếc nhìn ngọc giản kia một chút, hắn duỗi tay định lấy nhưng mèo con lại nắm chặt, hắn nhướng mày: "Sao vậy? Ngọc giản này có vấn đề gì sao?"
Ngọc giản không có vấn đề nhưng nội dung bên trong nó có vấn đề, Úc Yên còn chưa xác định rốt cuộc cậu có muốn mở đầu như vậy hay không!
Lỡ như đại ma đầu khinh bỉ không muốn nhìn, mặt già của cậu để ở đâu chứ!?
Sau này còn sinh hoạt với nhau hơn mấy trăm một ngàn năm nữa lận, là một con mèo cao quý, cậu không muốn bị từ chối lần hai đâu.
Aly: Từ cái đoạn nội dung ngọc giản có vấn đề là mình không hiểu lắm nha.
"Ta nói trước, là do ngươi muốn xem, không liên quan đến ta, xem xong có hậu quả gì thì...ngươi tự chịu nhá." Úc Yên nói xong thì buông ngọc giản ra rồi chạy vụt đi mất.
Hơn nữa còn hóa thành nguyên hình mà chạy đi làm Đoạn Lâm tức cũng không được, cười cũng không xong.
Hắn cực kỳ tò mò đến tột cùng là nội dung gì mới có thể làm mèo con nhắc hắn trước.
Trước khi lật xem Đoạn Lâm dường như nghĩ đến cái gì đó, môi hắn hơi mấp máy nhưng hắn lại cảm thấy không có khả năng, trong động phủ của hắn sao có thể có loại công pháp thế này được.
Đoạn Lâm vừa mở ra thì thình lình những hình ảnh sống động như thật, lỗ liễu hơn cả tưởng tượng đập vào mắt hắn. Mặt của Ma Tôn lập tức nổi lên một tầng hồng nhạt, ánh mắt sắc bén mà khép lại ngọc giản, buồn cười, động phủ của hắn sao có thể có loại công pháp này?
Ngoài ý muốn!
Đây không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là loại công pháp này bị mèo con thấy rồi. Thì ra là thế, bảo sao mèo con ngây thơ trong sáng như vậy đột nhiên nháo nhào muốn mèo cái.
Hình ảnh trong ngọc giản quá hở hang, dùng từ quá lỗ liễu, hắn mới nhìn hai trang đầu đã thấy máu dồn về phía trước huống chi là mèo con non nớt.
Úc Yên ngồi xổm ở bên ngoài, dựng tai lắng nghe động tĩnh trong động phủ, ái chà, có khi nào đại ma đầu sẽ nổi trận lôi đình không?
Hay là sẽ hoài nghi ngọc giản đó không phải của hắn?
Bây giờ tâm trạng hắn thế nào rồi?
Cậu ngưng thần lắng nghe trong chốc lát phát hiện trong động phủ không phát ra động tĩnh không ổn nào, Úc Yên dạng mèo lặng lẽ chạy về, ngồi xổm trong góc tường nhìn lén.
Cậu chỉ thấy Ma Tôn nằm trên giường, một tay chống cằm, một tay cầm ngọc giản nghiêm túc đọc.
Úc Yên muốn xoa hai con mắt của mình, cậu không thể tin đây là sự thật, chẳng phải trong sách nói Đoạn Lâm ghét mấy chuyện này nhất sao!?
Đoạn Lâm là ai chứ, hắn so với Liễu Hạ Huệ* còn muốn Liễu Hạ Huệ hơn, đối với chuyện tình cảm lãnh đạm như vật cách điện vậy. Tác giả căn bản không tạo tuyến tình cảm cho hắn, viết hắn trở thành một cây đao thật sự.
*Liễu Hạ Huệ: nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Tương truyền rằng một hôm, Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ấy rồi ôm vào lòng để cô hết lạnh mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với phụ nữ, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
"Lén lút làm gì? Xuất hiện đi." Hiển nhiên Đoạn Lâm đã sớm phát hiện cục lông nhỏ, hắn làm như không có việc gì mà khép ngọc giản lại.
Úc Yên vô tội chớp chớp mắt đi qua, Đoạn Lâm sờ người cậu hai cái, ra lệnh: "Biến thành hình người."
Úc Yên phản xạ có điều kiện mà biến thành hình người, cả người cậu trực tiếp đè lên người đại ma đầu, nếu là trước đây thì bọn họ là tình chủ tớ thuần khiết không tỳ vết!
Nhưng hôm nay không khí có hơi kỳ lạ, nói chung làm người ta cảm thấy vô cùng vô cùng xấu hổ, xấu hổ hơn chính là thời điểm cậu đè lên người đại ma đầu, móng vuốt không cẩn thần đè sai chỗ rồi!!!
"..." Thiếu niên dáng người mảnh khảnh có thể nặng bao nhiêu chứ, lực tay này không thể đè chết người được nhưng Đoạn Lâm giống như bị đè mất nửa cái mạng vậy, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, hiển nhiên rất nghiêm trọng.
"Xin lỗi!" Úc Yên nhanh chóng nhấc tay lên, mặt đầy quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì." Đoạn Lâm nói ra bốn chữ, mặt hắn lúc đen lúc đỏ mà nhìn nơi khác, tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện này? Nếu ngày thường thì không đến mức cộm tay mèo con làm cậu phản ứng lớn như vậy.
Đều tại ngọc giản kia, nói đến ngọc giản, Đoạn Lâm hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh nói: "Động phủ có nhiều ngọc giản như vậy tại sao ngươi lại xem trúng công pháp song tu?"
"Chuyện này có thể trách ta sao? Những ngọc giản khác không có hình." Úc Yên đúng tình hợp lý nói: "Cho dù có hình cũng tối nghĩa khó hiểu, có tư thế thì căn bản làm không được khiến ta phải hoài nghi tác giả có hiểu sai kết cấu cơ thể người hay không? Còn ngọc giản này thì khác, hình vẽ rất sống động, vừa nhìn liền biết bọn họ đang làm cái gì."
Đoạn Lâm thiếu chút nữa là ói máu, hắn không khỏi cảm thán ấu trĩ chính là ấu trĩ, không biết thế nào là ngượng ngùng, hắn nhàn nhạt nói: "Theo như ngươi nói, ngươi cảm thấy rất hứng thú với công pháp này?"
Rốt cuộc cũng tới chủ đề chính, Úc Yên như gà mổ thóc gật gật đầu nói: "Không phải đã nói ta muốn kết đan, muốn tu luyện rồi sao? Nhưng những công pháp khác đối với ta quá cao thâm tối nghĩa, ta xem không hiểu cũng không lĩnh ngộ được."
"Ý ngươi là...vốn dĩ ngươi thấy hứng thú với nó đơn giản là vì ngươi cảm thấy ngươi có thể hiểu nó?" Ngữ điệu Ma Tôn cao lên, một lần nữa hoài nghi nhân sinh.
"Chưa đầy đủ lắm." Úc Yên nhìn hắn, kéo tay hắn: "Ta muốn mạnh hơn để giúp chúng ta ra ngoài sớm một chút, chẳng lẽ ngươi không muốn ra ngoài sớm sao?"
Đoạn Lâm nghe tới đây liền cho rằng mèo con muốn bỏ mình rời đi.
Dù sao mèo con chỉ cần kết đan là có thể đi ra ngoài mà công pháp song tu xác thật có thể giúp tu vi mèo con tăng lên nhanh chóng.
Tâm hắn lạnh xuống nhưng lại nghe mèo con nói: "Một mình ta thì không sao ta, ta ở với ngươi chỗ này cả đời cũng được vì vốn dĩ ta chẳng biết gì về thế giới bên ngoài cả. Nhưng ngươi không giống, ngươi không nên lãng phí thời gian ở nơi này, bên ngoài mới là thiên hạ thuộc về ngươi."
Úc Yên nằm trên vai đại ma đầu, chân thành tha thiết nói: "Vì giúp ngươi ra ngoài sớm một chút, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì."
Tâm Ma Tôn nhanh chóng nóng lên, hắn cầm lòng không đậu mà ôm lấy thiếu niên mảnh khảnh, để cằm trên đỉnh đầu cậu, tràn ngập thương tiếc nói: "Ta biết ngươi nguyện ý làm mọi việc vì bản tôn, chính vì thế nên ta mới không nỡ làm nhục ngươi."
Nếu chỉ để tăng tu vi thì Đoạn Lâm tuyệt đối không đồng ý dùng biện pháp như vậy, sao hắn có thể để mèo con làm lô đỉnh được chứ?
Mèo con ngốc nghếch căn bản không biết ý nghĩa chuyện này nhưng Đoạn Lâm rất rõ ràng, đây là chịu tội.
Úc Yên sửng sốt, không không không, đại ma đầu, ta không ngại được chưa?
Không cần phải thương tiếc cho ta, chuyện này có lợi với tất cả mọi người, nếu không song tu thì năm nào tháng nào cậu mới có thể kết đan chứ?
Ở Tu Chân giới không kết đan thì sống sót thế nào?
Không song tu chính là chặt đường sống của cậu.
Người muốn trơ mắt nhìn đóa hoa yêu kiều này tàn tạ đi sao?
Úc Yên giơ tay đấm hắn một cái, cho hắn xem nấm đấm vô địch của meo meo!
"Đoạn Lâm, ngươi tỉnh táo một chút được không? Đại trượng phu không câu nệ mấy cái chi tiết nhỏ đó, ta có dũng khí chọn con đường này thì vì cái gì ngươi không có?"
Tỉnh lại đi, đa số người tu chân vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn đó.
Song tu thì sao?
Ngủ với nam nhân một giấc thì thế nào!?
Sớm đi ra ngoài là quan trọng nhất.
Đoạn Lâm có chút không dám đối diện với đôi mắt sáng như đuốc của mèo con, hắn cũng không rõ vì sao hắn lại kháng cự chuyện này.
Hắn đành phải tùy ý nói một lý do: "Song tu phải làm với người yêu, hiện giờ ngươi chỉ vì tăng tu vi liền giao thân cho bản tôn, lỡ như ngày nào đó ngươi gặp được người ngươi yêu thương..."
Đoạn Lâm dừng một chút, nếu thực sự có ngươi này hắn sẽ không lưu tình mà bóp chết. Nhưng hiện tại chỉ vì thuyết phục mèo con nên hắn giả mù sa mưa nói: "Bản tôn là muốn tốt cho ngươi."
Ngươi nói vô tình, ngươi nghe hữu ý.
Xem ra Đoạn Lâm vẫn không thể thoát khỏi ảnh hường của gia đình, trong lòng hắn cực kỳ hận thứ tình yêu không có chỗ cho con trai của cha ba kia, bên ngoài tỏ vẻ khinh thường tình yêu nhưng lại vì yêu mà sinh hận.
Nói không chừng nội tâm hắn khao khát tình yêu của cha ba, Úc Yên thổn thức, cậu không ngờ đại ma đầu ngây thơ như vậy.
Chẳng lẽ do cậu không chú ý sao? (?)
Không, nguy cơ sinh tồn còn chưa giải quyết thì làm sao tự do nói chuyện yêu đương?
Này không phải vô nghĩa sao?
Úc Yên bất mãn moi chiếu, cậu thề mấy ngày này cậu nhất định phải lấy được nguyên dương của đại ma đầu.
Động phủ tạm thời yên tĩnh lại, Đoạn Lâm nhịn không được nhìn trộm phản ứng của mèo con, hắn chỉ thấy cậu phồng má lên giống như không vui. Hắn thật mâu thuẫn, một mặt hắn cảm thấy mèo con muốn song tu là hư hỏng, một mặt lại mơ màng hồ đồ muốn đưa nguyên dương cho đồ khốn không tim không phổi này.
Nghẫm lại trước đó hắn bị quay đến mức tâm thần không yên suốt ba ngày, hiện tại đến lượt mèo con phiền não, nói chung Đoạn Lâm rất vui sướng.
Gương mặt vui sướng của hắn không cẩn thận bị Úc Yên nhìn thấy, cậu cười lạnh trong lòng: 'Ngươi từ chối ta hai lần, ta liền làm ngươi tức chết.'
"Được rồi, ngươi không đồng ý thì thôi."
Đoạn Lâm há mồm muốn nói thì nghe Úc Yên nói: "Tâm trạng ta không tốt, muốn ra ngoài giải sầu, ngươi gọi Cửu Thiều ca ca tới đón ta đi, hắn rất quan tâm ta, chắc chắc sẽ vui lòng để ta ở Vô Cực cung một thời gian."
Sắc mặt sáng sủa của Ma Tôn ngay lập tức đen như đáy nối: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ngươi gọi Cửu Thiều ca ca tới đón ta." Úc Yên mồm miệng lanh lợi nói: "Bằng không kêu Tống Bình Châu của Vân Khuyết tông tới cũng được, Tống tiểu ca ca này cũng rất đẹp trai."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]