Úc Yên cũng biết mèo con thật sự không thể tự mình đi vệ sinh được. Chúng nó cần một chút kích thích ôn nhu.
"QAQ!" Nhưng mà Úc Yên tuyệt đối không cần loại kích thích này.
Cậu đã tích cốc rồi, dù đại ma đầu có lau cho cậu tới tối cậu cũng không thể thực hiện mong muốn của hắn. Cho nên cậu cảm thấy lần này chắc chắn sẽ bị lộ, xong đời rồi.
Thượng đế có xuống cũng không cứu cậu được.
Mặc kệ nội tâm Úc Yên kháng cự như thế nào, chuyện gì nên tới cũng phải tới. Cậu trơ mắt nhìn đại ma đầu quấn khăn vải nhúng nước ấm lên trên ngón tay, xuống tay với bé mèo nhỏ yếu, đáng thương, bất lực này.
"Ngươi run cái gì, ta cũng không có giết ngươi." Hắn không vui mà nói, nuôi nó nhiều ngày thế này mà vẫn chưa quen hắn sao?
Đoạn Lâm cực kì không thích bộ dạng bé cưng sợ hắn.
Úc Yên: Ta không muốn run rẩy nhưng thân thể không cho phép!
Dù là ai thì khi biết mình sắp thăng thiên cũng phải run run chứ? Hu hu hu, cậu còn không được phép run rẩy nữa.
"Đừng sợ, ta bắt đầu đây." Đại ma đầu biến thái trước khi bắt đầu còn nhân từ mà thông báo một tiếng.
Chỉ thấy hắn một tay giữ chân của mèo con đề phòng nó chạy trốn, một tay thăm dò chỗ dưới đuôi.
Cảnh này quá xấu hổ rồi. Úc Yên nhắm chặt mắt lại, không nghe không thấy không nghĩ. Cậu tùy ý để Đoạn Lâm lăn lộn, dù sao cũng sẽ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-han-co-meo/3577841/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.