Một ngọn lửa hôi hổi bùng lên trong mắt của mèo con, rồi từ từ bừng lên hừng hực.
Úc Yên tức giận rồi, cậu có phải là con mèo bán sắc đâu mà phải nũng nịu vì cái nhẫn rực rỡ ánh vàng của một kẻ hèn hạ như thế chứ!?
Không có khả năng, có đói chết cậu cũng không làm.
Nhưng mà chiếc nhẫn này phải nói là khá xinh đẹp, có vẻ giá trị không nhỏ. Nói không chừng có thể đổi được mấy ngàn linh thạch.
Nhiêu đó cũng khá nhiều đấy .
Chờ tới khi cậu tìm được cơ duyên rồi ra khỏi chỗ này tất nhiên vẫn phải tu luyện, trên người không có một viên linh thạch nào tính ra cũng kỳ.
Úc Yên rút lại cái móng của mình, kiếm tiền thật không dễ, meo meo chỉ là vì miếng cơm manh cá mà thôi.
"Meo~~~"
Mèo con đáng yêu tiến lên, ngửa đầu nỗ lực kêu với đại ma đầu. Kêu đến mức mắt nhắm cả lại, dường như mỗi cái râu trên mặt cũng ra sức lấy lòng.
Mau đưa phần thưởng cho trẫm, đừng có mà nói rồi không làm.
"A..." hành động đáng yêu của mèo con tựa hồ đã lấy lòng của đại boss, đối phương sảng khoái quăng nhẫn cho cậu chơi: "Cầm đi, bé ngoan."
Úc Yên làm lơ cái xưng hô biến thái của Đoạn Lâm, hưng phấn đuổi theo chiếc nhẫn. Nhưng cái nhẫn giống như mọc thêm đôi chân, lăn vòng vòng trên mặt đất, không nhanh cũng chẳng chậm.
Nghĩ một chút liền đoán được, đậu xanh, lại là trò của đại ma đầu.
Hắn vậy mà trêu đùa cậu bám riết không tha.
Theo lý thuyết, loại trêu đùa này sẽ làm người ta sinh ra cảm giác không thoải mái bởi vì không ai muốn bị người khác trêu chọc. Nhưng mà lúc Úc Yên nhìn đến ánh mắt của nam nhân quỳ rạp trên mặt đất, thấy trong mắt đối phương sự cổ vũ cùng chờ mong thì cũng không chán ghét trò đùa này nữa.
Hắn không hẳn là đang trêu đùa cậu mà chỉ đang chơi cùng cậu thôi. Đây là trò chơi của bé mèo và tên quan hốt phân, hắn và cậu đều vui.
Úc Yên dở khóc dở cười, bắt đầu hoài nghi việc biến mình thành mèo có phải là lựa chọn sáng suốt hay không.
Sau này mỗi ngày đều phải chơi mấy trò ấu trĩ này với đại ma đầu!
Nhưng nếu đã chọn như vậy thì không hối hận kịp nữa rồi.
Dưới ánh mắt mong chờ của Đoạn Lâm, Úc Yên tung ta tung tăng đuổi theo chiếc nhẫn. Dù thế nào đi chăng nữa, nhẫn này chính là vàng thật bạc thật, lấy được thì chính là của cậu.
Đại ma đầu tự mình đa tình móc móc ngón tay với cậu, xấu xa nói: "Lại đây, đưa cho ta."
Úc Yên nghĩ thầm, ngươi mơ đẹp quá nhỉ?
Cậu không để ý tới đại ma đầu, trực tiếp ngậm nhẫn thả vào cái rương riêng của mình.
Đoạn Lâm cười lạnh vài tiếng, nhưng cũng không làm gì cậu. Chỉ nằm trên giường, tiếp tục rót rượu ngon mà uống. Tư thái phóng đãng không kiềm chế, rất có cảm giác sống mơ mơ màng màng làm người ta liên tưởng đến người xa hoa dâm dật, bất cần đời.
Một nam nhân thật tuyệt.(?)
Úc Yên nhìn hắn, cậu cũng bị bầu không khí xa hoa sa đọa lãng phí trên người đối phương hấp dẫn.
Nhưng cậu biết mình không cần đồng tình với Đoạn Lâm, hắn quét ngang Lục Hợp Bát Hoang cũng không cần bất luận kẻ nào đồng tình.
Thay vào đó cậu tự hỏi cái rương này bao giờ mới đầy đây?
Tự hỏi ba giây đồng hồ, Úc Yên bận rộn cả buổi sáng bỗng thấy buồn ngủ vô cùng, sau đó liền bất tỉnh 'miêu' sự.
Tiếng ngáy của cậu kinh động đến đại ma đầu đang say chuếnh choáng, đối phương cười nhạt một tiếng: "Lại ngủ rồi..." Sau một hồi suy nghĩ, hắn trực tiếp dùng ma khí nâng mèo con tới, cẩn thận đặt ở bên gối của mình.
Đoạn Lâm lười xuống giường, lại dùng ma khí làm ra cái chăn nhỏ, nhẹ nhàng đắp lên người Úc Yên.
Úc Yên ban đầu còn nằm cuộn tròn nhưng sau khi cảm thấy ấm áp thì dần dần duỗi thẳng bốn chân, lật ngửa cái bụng lên. Điên cuồng chiếm đóng trên giường của đại ma đầu...một vùng nho nhỏ.
Cậu không biết rằng chưa từng có vật sống nào nằm trên giường lớn của ma đầu, cậu chính là người đầu tiên.
Có thể nói thời điểm Úc Yên xuất hiện rất vừa vặn, xuất hiện vào thời điểm mấu chốt Đoạn Lâm bị cầm tù ba nghìn năm.
Ban đầu khi bị Thiên Đạo giam giữ ở Tiên Nhai đế, Đoạn Lâm vốn dĩ không có kiên nhẫn đi nuôi một sinh linh nhỏ. Trong lòng hắn chưa đầy các loại lệ khí và dục vọng hủy diệt tất cả, hận không thể đập phá đáy vực này đến long trời lở đất.
Thẳng đến một ngàn năm sau, Đoạn Lâm mới chấp nhận sự thật: hắn không thể dễ dàng ra ngoài được.
Mỗi ngày làm bừa cũng không có tác dụng gì, chỉ có bình tĩnh lại mới có khả năng tìm được biện pháp ra ngoài. Cho nên hắn xây dựng cái đạo tràng này, cưỡng ép chính mình tu tâm dưỡng tính, tĩnh tâm tu luyện.
Lại một ngàn năm qua đi, tu tâm dưỡng tính thật ra có chút hiệu quả. Ít nhất Đoạn Lâm không hề giống với trước đây, xúc động dễ giận, hỉ nộ ái ố gì đều thể hiện trên mặt. Hắn ngày càng nội liễm, bất động thanh sắc. Nhưng theo đó chính là sự tịch mịch hoang vắng vô tận, tử khí âm trầm.
Có đôi khi Đoạn Lâm thậm chí còn hoài nghi chính mình đã chết.
Mặc dù vậy nhưng Đoạn Lâm vẫn như cũ cảm thấy những tu sĩ lỡ chân xông vào đây thật làm người khác buồn nôn. Hắn không muốn tiếp xúc với những tu sĩ đó.
Chỉ có động vật nhỏ đơn thuần chưa khai linh trí mới có thể lấy được tín nhiệm của Đoạn Lâm.
Chỉ là hắn độc miệng quen rồi. Ngày thường ghét bỏ Úc Yên quá ngốc, quá đần đồn, thật ra là đang khen cậu đấy.
Úc Yên ngủ dậy phát hiện mình không còn nằm trong rương nữa mà là ở trên giường của đại ma đầu. Cậu sợ tới mức lại biến thành một món đồ chơi cứng đờ.
Nhưng một vài giây sau, cậu lại khôi phục bộ dáng thư thái thích làm gì thì làm. Úc Yên híp đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nâng móng vuốt của mình lên liếm liếm.
Sau khi say rượu, Đoạn Lâm ngủ một chút cũng đã tỉnh dậy. Chỉ thấy trong mắt hắn một tia say xỉn cũng không có, nhưng lại có cảm giác cô đơn. Dường như hắn xem nhẹ tất cả những gì trên đời này.
Tất cả loại rượu trên thế gian này đều không có khả năng làm hắn say xỉn một thời gian dài. Đối với người muốn say mà nói, đây là một loại tra tấn.
Nhưng mà sau khi hắn tỉnh táo lại, thấy mèo con trong lồng ngực mình liếm móng vuốt, tâm tình hỏng bét của Đoạn Lâm liền hóa thành hư không. Sau đó ngón tay hắn bắt đầu quấy rầy Úc Yên, khi thì sờ cằm, khi thì xoa chân, đương nhiên không thể buông tha cái bụng mềm mại rồi.
Úc Yên bị cản trở liếm chân, quay đầu tức giận mà meo với hắn một tiếng, dịch ra chính là: Đừng có quậy.
"Tức giận rồi?" Đoạn Lâm cười khẽ vài tiếng, không thể không nói có vài phần gợi cảm.
Đáng tiếc nằm bên cạnh hắn lại là một con mèo không hiểu phong tình*, cũng không biết thưởng thức sắc đẹp của hắn.
*Phong tình: chuyện trăng hoa, lẳng lơ.
Ở trong mắt Úc Yên, dù Đoạn Lâm có đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, làm người điên đảo thì cũng không bằng móng vuốt nhỏ hấp dẫn của mình.
Ha ha ha ha, măng cụt hồng nhạt luôn luôn tuyệt nhất*!
*Luôn luôn tuyệt nhất: QT ghi là YYDS là chữ viết tắt của từ tiếng Trung 永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa là "mãi mãi là Thần".
Trước kia khi chỉ có một mình Đoạn Lâm, hắn có thể nhập định mấy chục ngày, mỗi lần say rượu là say suốt một tuần.
Nhưng hiện tại có một bé mèo con bên cạnh, sinh hoạt sa đọa trước đó hình như có dấu hiệu một đi không trở lại.
Không sai, đây là vấn đề mà đa số người nuôi mèo đều gặp phải, ngay cả đại vai ác Ma Tôn của Tu Chân giới cũng không thoát được.
Đoạn Lâm nhìn sắc trời bên ngoài, chuẩn bị trước khi trời tối gieo một vài loại hoa. Để mặt trăng tẩm bổ hoa non một chút rồi ngày thứ hai lại ủ cho hoa nở.
Đương nhiên hắn không quên đem Úc Yên theo.
Đi đâu đấy?
Úc Yên phát hiện đại ma đầu đi trồng cây, hơn nữa hạt giống rải xuống đất rất nhanh liền mọc ra mầm cây. Cậu ít khi thấy việc lạ nên đi tới đi lui trên bùn, tìm hiểu thử xem mấy cái cây này có phải hàng fake hay không, không phải là nhựa chứ?
Sau khi giám định, những cái cây này đều là hàng thật, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng cao lên, mau chóng bao phủ bé mèo thấp lùn ở bên trong.
"Meo!" Úc Yên chui nhanh ra khỏi bùn đất. Không ngoài ý muốn chút nào, bốn cái móng của cậu nháy mắt trở nên đen thui.
Đoạn Lâm nhìn bé mèo mình vừa lau chùi sạch sẽ lại biến thành quỷ lôi thôi, đuôi mắt giật giật vài cái, chỉ vào một chỗ nói: "Người đứng ở kia cho ta, không cho tới gần bùn đất nữa."
Thật hung dữ quá đi!
"Meo..." Úc Yên ủy khuất cực kì mà ngồi xổm một bên, vì sao ư.
Làm dơ măng cụt đúng là do cậu sai. Nhưng mà nghịch ngợm là thiên tính của mèo con, một con mèo không nghịch ngợm gây sự là một con mèo không có linh hồn.
Đại ma đầu vừa quay người đi, mèo con liền đi thăm dò nơi khác của vườn hoa. Cậu tìm được một cái cây cổ thụ có rễ cây ngoằn ngoèo, những cái lỗ đó quả thật chính là sân chơi của mèo con, bất kể là chui tới chui lui, bò lên bò xuống đều rất vui.
Đại ma đầu sau khi xử lí xong đống hạt giống thì nhìn sang nơi bé mèo ngồi, làm gì còn con mèo nào nữa. Vật nhỏ kia đang nghịch ngợm mà leo lên cái cây đào già hắn tỉ mỉ chăm sóc.
Nếu không ngăn lại thì nó sẽ trèo lên cành cây cao nhất mất.
Ngã xuống chắc chắn sẽ có chuyện.
Đoạn Lâm đành phải buông thau đồng xuống, không sai, cái thứ hắn đang cầm chính là cái thau dùng để tắm rửa cho Úc Yên, hắn thật là tiện tay.
"Ngươi bò lên cây làm cái gì? Muốn ăn đào sao?" Đoạn Lâm đi tới, nhấc da sau cổ Úc Yên, nhẹ nhàng thả cậu mặt đất.
Úc Yên đang muốn kháng nghị thì nhìn thấy đại ma đầu dùng pháp lực ủ chín một quả đào, cái loại này bẹp bẹp*, rất nhỏ, trong trắng có hồng.
*bẹp bẹp: tui tra từ điển chỉ thấy ghi là bẹp dép hay nằm bẹp thôi à.
Quả này Úc Yên đã từng ăn qua, hình như gọi là bàn đào*.
*Bàn đào: Đào tiên, ba ngàn năm mới nở hoa, ba ngàn năm mới kết quả. Quả mà Tôn Ngộ Không rất thích ăn ấy.
Cậu nhớ rõ thời điểm mới vừa đưa ra thị trường, tiệm trái cây bán giá cao lắm luôn!
Đoạn Lâm đưa bàn đào cho Úc Yên nhưng Úc Yên nhìn nhìn bàn đào, lại nhìn nhìn móng vuốt dơ hề hề của mình. Cậu tỏ vẻ muốn rửa chân, bằng không không có cách nào ôm bàn đào ăn.
"Meo." Cậu là một meo meo ưa sạch sẽ đó.
"......" Đoạn Lâm đành phải bế đồ ngốc tự làm dơ mình lên, kiên nhẫn rửa sạch móng vuốt đầy bùn của nhóc này trong ao trồng sen.
Trong lúc rửa móng vuốt, Úc Yên một bên xòe ngón chân ra, một bên cẩn thận quan sát ao nước, muốn nhìn thử xem có cá hay không. Nhưng mà thật đáng tiếc, ao này ngay cả một con cá cũng không có.
Cậu suy nghĩ một chút liền ngẩng đầu nhìn Đoạn Lâm, mãnh liệt yêu cầu nuôi cá: "Meo~"
"Làm sao vậy?" Ban đầu Đoạn Lâm không hiểu vì sao đồ ngốc này lại đột nhiên kêu với hắn, qua một lúc mới hiểu được gì đó, kiên nhẫn nói: "Đây là ao nước ngọt, cá ngươi ăn ở ngoài là cá nước mặn, loại cá đó nuôi trong ao này không sống nổi đâu."
Úc Yên nghĩ lại cũng đúng, cái đầu mèo liền héo xuống.
Thoạt nhìn đáng thương hề hề. Mèo con cậu chỉ có một nguyện vọng như vậy nhưng ngay cả nguyện vọng nhỏ như thế cũng không thể thực hiện được. 'Miêu' sinh không còn hi vọng gì nữa rồi.
"Buồn rồi sao?" Đoạn Lâm buồn cười mà xoa xoa lỗ tai cậu. Cũng đúng, cảm xúc của mèo con chính là đơn giản như vậy, cũng không cần phải giấu đi làm gì.
Cũng không hẳn là không thể bắt cá nước ngọt tới.
Tuy rằng Đoạn Lâm không thể ra ngoài nhưng không có quy định người khác không được tiến vào.
Trước khi Đoạn Lâm bị giam giữ cũng có một vài bằng hữu không tồi. Bọn họ từng nói qua với hắn về sau có yêu cầu gì thì cứ tìm bọn họ.
Năm đó làm sao Đoạn Lâm quan tâm đến những lời đó được.
Chưa nói tới quan hệ là thật hay giả, mấy ngàn năm qua có biến chất hay không. Tên kiêu ngạo như hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhờ vả.
Nhưng ba ngàn năm đã trôi qua, Đoạn Lâm sớm đã không còn là con người ngông cuồng mà mọi người biết kia. Hiện tại hắn không hề quan tâm tới cái nhìn của người khác một chút nào.
Cho nên trong lúc mèo con ăn bàn đào, Đoạn Lâm lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái truyền âm thạch chưa dùng lần nào, ghi vào một đoạn lời nói: "Đây là truyền âm thạch của ai đưa? Lâu quá, quên rồi. Nếu ngươi nghe thấy thì làm phiền đưa một ít cá tới Tiên Nhai đế."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]