Chương trước
Chương sau
Trên thế giới này, người hèn mọn nhất không phải chó liếm mà là mấy con sen.

Đoạn Lâm đã ăn nói khép nép, thậm chí ghé vào lỗ nhỏ bên ngoài, duỗi tay vào để đút cá khô nhưng con mèo ngu ngốc kia vẫn chậm chạp không chịu xuất hiện. Thật giống như đang làm bộ làm tịch khiến lòng hắn ngứa ngáy, nghiến răng nghiến lợi nhưng không có biện pháp gì.

"A, ngươi vậy mà lại ngủ rất ngon, không hề sợ bản tôn chút nào." Đại ma đầu thật buồn bực, nếu là tu sĩ thì đã sớm bị hắn dọa tè ra quần.

Nhưng hắn lại gặp một quả cầu lông cái gì cũng không hiểu. Cắn tay hắn, ăn cá của hắn, ăn no lại đem hắn vứt sang một bên rồi nằm ngủ ngon lành.

Tốt, thật tốt, cực kì tốt.

Mặc dù như thế nhưng Đoạn Lâm vẫn không vén tay áo vói tay vào bắt mèo.

Hắn không thích miễn cưỡng, chỉ thích tự nguyện.

Cục lông kia nhát gan như thế, trực tiếp duỗi tay vào bắt lỡ dọa chết nó thì sao?

Mà trong cái động này không biết có cái gì, lỡ như ở sâu bên trong có thứ gì làm vật nhỏ bị thương thì sao?

Đại ma đầu chưa làm sen đã bắt đầu suy nghĩ đến những việc nhỏ nhặt kia.

Đây là đại ma đầu Đoạn Lâm khiến Tam Giới kinh sợ sao?

Trong lúc Úc Yên ngủ trong động nhỏ, Đoạn Lâm cũng không rời đi mà dứt khoát ngồi xếp bằng, luyện tập vận hành ma khí lâu rồi chưa làm, có vẻ như muốn tĩnh tọa.

Không biết khi nào con chó Thiên Đạo mới thả hắn ra ngoài. Dựa vào thực lực trước mắt của hắn, chỉ sợ phải tu luyện thêm ngàn năm nữa.

Ở Tu Chân giới, trăm ngàn năm không đáng kể chút nào.

Sở dĩ Đoạn Lâm vội vã muốn ra ngoài đơn giản là vì hắn sợ kẻ thù bên ngoài chết sạch, lúc đó hắn không biết phải tìm ai mà trả thù.

Nhưng thiên phú của những người đó không bằng hắn. Nếu không gặp được cơ duyên đặc biệt thì một hai ngàn năm đã chết sạch.

Nhưng hắn không nghĩ tới trong mắt đa số tu sĩ, có thể sống vài ngàn năm đã là người có thiên phú hiếm có rồi. Nhiều tu sĩ sống được ba trăm năm đã không tồi rồi.

Có thể thấy được Đoạn Lâm rất kiêu căng, ngạo mạn. Chẳng trách có nhiều người hận hắn.

Bên trong động nhỏ quá lạnh, Úc Yên bị lạnh mà tỉnh. Cậu cảm thấy không khoa học, thân là một tu sĩ không sợ đói thì đáng lẽ cậu không nên sợ lạnh mới đúng chứ.

Chẳng lẽ biến thành mèo thì cũng kế thừa nhược điểm của bọn chúng sao?

Ví dụ như sợ lạnh chẳng hạn.

Nhưng Úc Yên rất biết điều mà không đổ tội cái tính thèm ăn cho bọn mèo. Cậu thừa nhận dù biến thành cái gì thì cậu cũng thèm thôi.

Bên ngoài vô cùng an tĩnh, có lẽ đại ma đầu kia đi rồi.

Úc Yên vừa đi ra ngoài liền thấy hắn đang đả tọa luyện công. Thoạt nhìn rất tập trung, chu choa, diễn y như trong TV, đỉnh đầu cũng hơi bốc khói.

Hắn đang nhập định, chứng tỏ bây giờ hắn thật sự rất tập trung, một lát nữa cũng chưa chắc đã tỉnh.

Úc Yên nhẹ nhàng thở ra, ma đầu này không đột nhiên nhảy dựng lên bắt cậu là tốt rồi.

Cậu chạy chậm đi đến cửa động thì thấy trời đã tối.

Gió lạnh thổi vù vù như tiếng quỷ khóc sói gào thê lương. Úc Yên trong lòng sợ đến hoảng, cũng lạnh đến hoảng.

Cậu nhanh chóng lùi về, muốn tìm một góc ấm áp ngủ qua đêm.

Đáng buồn chính là hang động đá vôi nơi nơi đều lạnh buốt, căn bản không có một chỗ ấm áp... Ngoại trừ...

Úc Yên chớp mắt, to gan lớn mật chuyển tầm mắt lên đầu gối của ma đầu Đoạn Lâm.

Đoạn Lâm luyện công tới mức đỉnh đầu bóc khói, chắc chắn trong lòng ngực sẽ rất ấm áp.

Cái ý tưởng lớn mật đó của Úc Yên lập tức bị lý trí của cậu đập vỡ.

Không được không được. Hắn chính là đại ma đầu Đoạn Lâm. Mặc dù tác giả đã khẳng định hắn là tên cuồng  mèo nhưng vẫn phải thử nghiệm thêm mấy ngày cậu mới yên tâm!

Nhưng mà măng cụt lạnh quá.

Úc Yên nằm ở trên mặt đất, thu hết bốn chân vào. Cái mũi của cậu cũng lạnh quá, cậu vùi đầu giấu đi cái mũi của mình.

Hu hu hu, làm như vậy không ấm hơn chút nào.

Úc Yên cảm giác như mỗi một cơn gió lạnh đều luồn qua lông mà thổi thẳng vào da của cậu, lạnh chết cậu rồi!

Cậu mà ngủ ở bên ngoài chắc chắn không chịu nổi gió lạnh ban đêm, hay là từ bỏ giãy giụa đi nhỉ.

Úc Yên nghĩ nghĩ, tầm mắt lại một lần nữa rơi xuống đầu gối của Đoạn Lâm. Cặp giò kia trông thật là đàn hồi, có vẻ như rất vừa vặn với cậu. Dường như trời sinh làm cái giường cho bổn meo meo.

Nghe nói tu sĩ nhập định ít nhất phải mấy tháng, mấy năm, thậm chí mười năm, trăm năm.

Nghĩ như vậy thì an tâm hơn rồi.

Úc Yên làm bộ bình tĩnh chậm rãi đi đến bên chân hắn, ngẩng đầu cọ vào ống quần một chút. Quả nhiên thật ấm áp, hí hí hí!

Nhưng mà chưa đủ, cậu muốn nhiều hơn!

Úc Yên vươn móng vuốt nhọn ngoắc ngoắc, đem thân thể tròn vo của mình treo trên ống quần của đối phương, dùng cả tay lẫn chân mà bò lên trên. Từng chút từng chút bò đến đầu gối, cậu ngẩng đầu nhìn xem phản ứng của Đoạn Lâm.

Chỉ thấy Đoạn Lâm vẫn đang nhắm mắt luyện công, không cử động chút nào. Cậu an tâm rồi.

Tuy rằng nằm trên đầu gối rất ấm áp nhưng mà đầu gối của Đoạn Lâm cứng ngắc, không hề mềm mại giống tưởng tượng của cậu.

Nhưng trong lồng ngực hắn nhìn rất mềm, rất co dãn nha.

Nằm lên chắc hẳn rất thoải mái.

Người xưa có câu, hạt giống dục vọng một khi đã gieo vào lòng khẳng định sẽ nảy mầm mọc rễ, nhanh chóng lớn lên thành đại thụ che trời.

Cho nên Úc Yên do dự một lát liền mặc kệ tất cả, meo meo đi thẳng tới lồng ngực thoải mái kia.

Khi cục lông nhỏ nằm trong lồng ngực của đại ma đầu, cảm giác thỏa mãn lan tràn từ tai đến đuôi. Cậu nhũn ra như nước, thật sự quá thoải mái!

Úc Yên nhịn không được duỗi người, há to miệng meo meo mà ngáp.

Bởi vì cảm giác lạnh lẽo đã biến mất, hoàn cảnh ấm áp mau chóng khiến Úc Yên mơ màng muốn ngủ.

Nhưng tốt xấu gì cậu cũng vừa tỉnh lại. Úc Yên tự nhận mình là người có tình cần mẫn liền miễn cưỡng lên tinh thần, ít nhất phải rửa mặt, liếm mấy cái chân đã rồi mới ngủ tiếp.

Rửa mặt rồi lại rửa mặt.

Má trái rửa xong lại đến má phải.

Phải liếm mấy cái chân nữa.

Đoạn Lâm: "......"

Từ khi thứ ngu ngốc này không còn ngáy nữa hắn đã chú ý tới. Hắn muốn thử xem nếu không nhúc nhích thì thứ đần độn này có đi ra không.

Kết quả đúng như dự kiến!

Nhưng hắn không ngờ được......

Sau mấy lần thăm dò, đồ ngốc này cho rằng hắn ngủ rồi nên can đảm lại gần cọ cọ vào ống quấn hắn.

Trong nháy mắt kia, Đoạn Lâm xém nữa nhảy dựng lên. Bởi vì hắn đã không tiếp xúc với vật sống trong ba ngàn năm qua, thật không quen.

Mấy chuyện tiếp theo càng khiến hắn chịu không nổi.

Thứ ngốc nghếch này vậy mà lại leo lên đùi hắn! Đoạn Lâm chỉ cảm thấy đây là cảm giác kì quái nhất trên thế giới, rõ ràng trọng lượng rất nhẹ nhưng lại làm hắn ngứa ngáy từ đầu gối đến tâm can.

Một thân hình nho nhỏ phảng phất treo trên áo hắn, bò rồi lại bò.

Xuyên qua lớp áo, Đoạn Lâm không chỉ cảm nhận rõ ràng vật sống này mang theo hơi ấm mà còn nghe được tiếng tim của nó, đập nhanh hơn người gấp hai lần.

Có nghĩa là vật sống này tuổi thọ vô cùng ngắn.

Đối với Đoạn Lâm mà nói, nó chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Đồ ngốc này lại bò tới chỗ khác trên người hắn, đánh gãy suy nghĩ của Đoạn Lâm. Chỉ thấy mèo con đang không biết sống chết mà nằm trước bụng hắn, hết ngáp lại duỗi người.

Cái eo lười duỗi ra làm đuôi dựng thẳng tắp còn run rẩy vài cái.

Sau đó nó bắt đầu rửa mặt, bận rộn vô cùng ở trước bụng hắn.

Tiếp theo là rửa sạch chân trước, mỗi chân một lần.

Đoạn Lâm nghĩ rằng mèo con sẽ đem bốn chân đều liếm qua một lần, sau đó mới ngửa bụng ngủ ngon.

Có thể nói hắn đoán không sai, nhưng mà hắn xem nhẹ độ kiên nhẫn của mèo con.

Úc Yên rửa sạch xong hai chân liền vẫy vẫy. Cậu bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, liếm cũng không liếm nữa, hai con mắt đều híp lại thành một đường.

Vốn dĩ cậu tính cố gắng đem hai chân sau cũng rửa sạch sẽ nhưng nghĩ lại: Tui là một con mèo không tranh với đời, kiên cường như vậy để làm gì?

Cho nên Úc Yên không nghĩ nhiều mà bỏ cuộc, meo một tiếng dựa đầu vào bụng Đoạn Lâm mà ngủ.

Nhưng vì cái mũi dán vào quần áo nên có hơi khó thở làm Úc Yên ngáy không đã, tiếng ngáy giống như cái máy kéo bị hư.

Đoạn Lâm nghe mà tim gan cồn cào, thật muốn chết. Đồng thời hắn muốn duỗi tay giúp vật nhỏ điều chỉnh đầu một chút nhưng lại sợ đánh thức con mèo nhát gan này, dọa đối phương trốn vào trong động lần nữa thì không tốt.

Khó quá rồi, hừ!

Bình tĩnh ngẫm lại, Đoạn Lâm trực tiếp ấn vào huyệt ngủ của Úc Yên.

Như vậy, hắn chắc chắn rằng dù cho sét đánh ầm ầm vật nhỏ trong lồng ngực cũng sẽ không tỉnh lại.

Hiện tại có cơ hội gây án nhưng đại ma đầu lại chậm chạp không chịu động thủ.

Hắn trừng mắt nhìn cục lông chỉ to bằng bàn tay lại không biết nên động thủ như thế nào.

Lỡ như đụng một cái liền bị thương thì sao?

Đối với Đoạn Lâm, việc bẻ cổ những tráng sĩ cao to là dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn chưa bao giờ thấy cái cổ nhỏ yếu như vậy, lỡ như không khống chế được lực tay, khó chắc rằng nó sẽ không bị thương.

Việc điều chỉnh đầu của mèo con chỉ là việc nhỏ nhưng ngón tay của đại ma đầu ngừng lại ở trên không vài lần, thử vài lần mới đụng được đến mặt của mèo con.

Ngoại trừ cảm giác mềm mại ra thì không còn gì khác.

Đại ma đầu dừng lại vài giây rồi mới dùng sức điều chỉnh đầu của cục lông...

Quá trình này tương đối chậm vì hắn sợ vặn gãy cổ của nó.

Cũng may không có nghe được tiếng xương cốt vang lên. Hơn nữa vật này vẫn hô hấp đều đều, tiếng khò khè lại càng lớn. Bấy giờ Đoạn lâm mới yên lòng.

Ngón tay cũng chưa rời khỏi thân mèo, cứ vuốt ve khắp nơi.

Đầu tiên là chạm vào lỗ tai, khuôn mặt, lại hơi hơi mở cằm ra. Nhìn kỹ có thể thấy răng nanh nhỏ nhắn cùng với đầu lưỡi màu hồng nhạt lộ ra. Mọi thứ đều nhỏ đến đáng thương nhưng mà chính cái thứ  nhỏ như vậy lại cắn ra hai lỗ máu trên ngón tay hắn.

Đoạn Lâm ngừng thở, nhẹ nhàng đem cằm của đối phương đẩy lên vì há miệng ngủ như thế dễ bị đau họng.

Kế tiếp là móng vuốt nhỏ, rồi cái bụng, mỗi chỗ Đoạn Lâm đều rờ qua một lần. Suy nghĩ duy nhất chính là: Mềm.

Lại nói, nhỏ như vậy có dễ chết hay không?

Ý nghĩ này một khi xuất hiện thì đại ma đầu có hơi ngồi không yên. Hiện tại hắn rất muốn đánh thức mèo con, sau đó ép ăn thêm mấy con cá khô.

Nó đã ăn từ lúc chạng vạng, bây giờ chắc hẳn đã tiêu hóa xong.

Ngủ tiếp như vậy có thể đói chết hay không?

"......"

Tối hôm nay, đại ma đầu suy nghĩ đủ thứ chuyện, không hề an tâm một chút nào. Chỉ có Úc Yên ngủ thật thoải mái, căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại trong thời gian ngắn.

Chỉ là ông trời rất biết chọn thời điểm, đột nhiên bên ngoài có con gì đó kêu lên đánh thức Úc Yên.

Mèo con mới một tháng tuổi trong lúc ngủ mà bị đánh thức thì thân thể sẽ run rẩy rõ ràng, sau đó theo bản năng mà nhích tới chỗ an toàn.

Đáng giận.

Tuy rằng đại ma đầu mong rằng mèo con sớm tỉnh lại một chút nhưng không đồng nghĩa với việc hắn cho phép một con súc sinh bên ngoài làm như vậy để đánh thức mèo con.

Hắn thật bực mình. Nếu ma khí của hắn có thể bắn ra ngoài thì con súc sinh kia đã chết ngắc rồi.

Úc Yên run lên vài cái, thỏa mãn mà tỉnh giấc. Tối hôm qua ngủ thật ngon nha! Hôm nay lại là một ngày tốt đẹp!

...... Không đúng, cậu chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới việc mình đang ở trong hoàn cảnh rất dễ chết.

Giây tiếp theo, cục lông màu trắng từ trong lồng ngực của đại ma đầu phóng nhanh xuống. Nhưng bay được một nửa lại có một bàn tay to bắt lấy cậu ngay giữa không trung!

Trong khoảng khắc đó, hai bên đều cứng đờ.

Úc Yên: Ta có cảm giác ta sẽ chết!

Đại ma đầu: Ta có cảm giác nó sẽ chết!

-----------------------------------------------------------------

Aly: Thực ra Úc Yên nằm ở trước bụng của Đoạn Lâm, ngay khoảng trống được tạo ra bởi hai chân. Mấy bồ thử ngồi khoanh chân là biết chỗ nào à. Nhưng mị không biết phải diễn đạt thế nào nên nói trước ngực luôn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.