Chương trước
Chương sau
Cổ đại, Cảnh quốc, Hữu tướng phủ, hậu viện.
“Cố lên! Dùng sức, dùng sức đi di nương, sắp rồi...sắp rồi...di nương nhanh dùng sức...”
“Xoẹt....Ầm... Ầm...” Trời mây vần vũ, mưa như trút nước, cả một vùng Diệp Lạc thànhmây giăng kín, sấm chớp thi nhau nổ vang trời.
Ngoài phòng sinhkhông có ai, trong phòng cũng chỉ có một bà mụ tử hộ sanh cùng một nhahoàn bậc ba, tình thế này nhìn vào liền biết, di nương bên trong khôngđược sủng ái, ngay cả khi sinh cũng không được đầy đủ.
“Di nươngcố lên, công tử sắp ra rồi, cố thêm chút nữa...” Nhìn thấy chủ tử chảythật nhiều máu, nha hoàn Tâm nhi hoảng loạn mở miệng nói tiếp, căn bảnnàng cũng không biết phải làm sao.
Di nương với phu nhân cùng lúc mang thai, lão gia lại không hề bước đến viện tử nửa bước, một mực quan tâm đến phu nhân, bỏ mặc di nương sống dở chết dở tại phòng sinh, nhahoàn Tâm nhi chính là cực hận lão gia.
“Ầmmmmm...” Tiếng sét lần nữa vang lên, mà đồng thời, trong phòng cũng truyền đến tiếng khóc thất thanh.
“Aaaaaaaaa....” Vị phụ nhân đau đớn hét lớn, mắt cũng quên nhìn về phía bà tử.
“Mau, bế lại cho ta xem, đứa bé là nam nhi hay nữ nhi?” Phụ nhân suy yếu nói, nàng thật mong chờ gặp mặt đứa bé, nhưng vừa động, bụng lại truyền đếntừng đợt đau liên hồi.
Nha hoàn Tâm nhi bọc tã đứa trẻ, cẩn thận ôm đến bên giường, nàng cứ nghĩ là một tiểu thiếu gia, ai ngờ lại là một vị tiểu thư,
“A, bà tử...ngươi mau xem....sao...vẫn còn đau nữa a...” Phụ nhân sắc táinhợt không chút huyết sắc, lo lắng hỏi bà tử già nua bên cạnh.
“Không lẽ...là mang thai đôi sao?” Bà tử nhanh chóng giao lại đứa bé cho nha hoàn Tâm nhi bên cạnh, miệng nói lầm bầm.
“Di nương...dùng sức, vẫn còn một đứa trẻ nữa, mau, dùng sức...”
“Aaaaaaa...” Phụ nhân hét lên, sau đó chịu không nổi áp lực ngất đi.
“Oa....oa...oaaaa...” Đứa trẻ được bà tử lau sạch máu, quấn vải bố sạch sẽ, trong quá trình làm, đứa trẻ vẫn không ngừng khóc.
Cơ Quân Tà nhìn một màn trước mắt mà mắt trợn ngược, không phải chứ, nơi này là đâu? Còn có, những người này là ai?
Không phải cô bị một vầng sáng bao lấy, sau đó bị nhốt trong một nơi tối tămtoàn nước là nước, vô cùng chật hẹp sao? cô còn nhớ rõ, bản thân yếu đến mức ngay cả một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, lúc đó cô nghĩmình đã đầu thai rồi cơ, chính là không ngờ lại lọt vào phủ gia cổ đại.(bây giờ đổi lại cô => nàng nhá)
Mà phải nói, Diêm vương làm ăn thật tắc trách, cho nàng đầu thai mà quên xóa trí nhớ kiếp trước rồi.
Mà khoan, nếu vậy thì hẳn là xuyên không mới đúng.
Cơ Quân Tà nhìn nam hài bọc tã bên cạnh mình, sau đó rút ra kết luận, nàng chính thức xuyên không, hơn nữa, còn miễn phí một cái đệ đệ giống mìnhnhư đúc, cái này, phúc hay họa?!
Di nương sinh xong liền ngấtxỉu, tình thế hoảng loạn, nha hoàn Tâm nhi cũng đặt Cơ Quân Tà xuống,nhanh chóng đến bên giường của vị phụ nhân nọ, còn bà tử kia sau khi lấy tiền công thì cũng rời đi ngay.
Nha hoàn tâm nhi không để ý tới, khi nàng đặt Cơ Quân Tà xuống, tiểu nam hài kia cũng dừng việc khóclại, mở to hai mắt nhìn Cơ Quân Tà giống như kẻ ngoài hành tinh.
Cơ Quân Tà cũng chăm chú nhìn cậu nhóc, da dẻ đỏ hỏn, mắt đen láy dễthương, thân hình lùn lùn ngắn ngắn, được quấn tã lại nhìn y như cụcbột, dáng vẻ làm người ta nhịn không được sinh ra yêu mến.
Vị đệ đệ này, hợp ý nàng a.
_______________
Hữu tướng phủ, chính viện, thư phòng.
Một nam nhân chừng hơn ba mươi tuổi, phong thái bên ngoài tuy tao nhã,nhưng ai biết bên trong lại thối nát, mục ruỗng như thế nào?!
Y ngồi trên mộc tọa an nhàn xem sách binh pháp, hoàn toàn không hay biết tam di nương đã sở sinh cho mình nữ nhi, nhi tử.
Nam nhân kia là Hữu tướng đương triều Cơ Dương Hoa, hậu viện có một chính thê, hai trắc thiếp.
Hiện tại đại phu nhân cùng tam di nương cùng lúc mang thai, hắn một bướccũng không bước đến Lưu Sa viên của di nương nửa bước, suy cho cùng cũng là do Đại phu nhân Tôn thị thế lực họ ngoại quá mạnh, hắn từ võ mộttrạng nguyên lục cấp, phẩm cấp đến cả gặp mặt thánh thượng cũng hạn chếtính trên đầu ngón tay, nhờ cưới được Tôn thị nên từ một tên tiểu tướngtừng bước trở thành Hữu tướng, trở thành thân tín của hoàng đế, ân sủngkhông dứt, cũng nhờ nhà ngoại của Tôn Thiến là Hộ Quốc Công thần, TrấnQuốc tướng quân uy vũ, trên chiến trường lập nhiều công lao, được hoàngthượng kính trọng.
Năm xưa hắn lấy Tôn Thiến, nói trắng ra là trèo cao.
Thế lực phủ An Quốc Công quá lớn, Tôn Quyền trên chiến trường mưu lược tàitình, trên triều cũng là lòng dạ ngoan trá xảo nguyệt, mà Tôn Thiến lạilà minh châu của Tôn Quyền, ngày thường hắn cũng biết ả thường đi diễuvõ dương oai trong hậu viện, chèn ép hai vị di nương còn lại nhưng chỉcần Tôn Thiến không gây chuyện quá lớn, hắn vẫn có thể mắt nhắm mắt mởbỏ qua.
Hiện tại ả mang thai, hậu viện cũng yên tĩnh lại đôi phần.
Cơ Dương Hoa đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì một vị thị vệ hớt hải chạy vào báo:
“Bẩm lão gia, đại phu nhân cùng tam di nương sở sinh rồi ạ...”
“Cái gì? Hiện tại thế nào rồi?”
“Dạ, tam di nương đã mời bà tử trong phủ biết đỡ đến hiện đã sinh một nữ một tử, còn có, đã cho người mời bà đỡ giỏi nhất trong thành đến cho phunhân rồi ạ, nhưng đến giờ vẫn chưa sinh...”
“Mau...mau đến chỗ Tôn Thiến...” Cơ Dương Hoa vội vã nói.
“Ơ, thế còn tam di nương?”
“Mặc kệ ả, nhanh lo cho phu nhân đi.” Cơ Dương Hoa bỏ lại thị vệ, nhanh hướng đến tẩm viện của đại phu nhân Tôn Thiến.
Nhưng hắn không biết, một màn hắn nói với thị vệ đã có người nghe lén, nghekhông xót một thứ gì, bóng dáng màu đen từ trong chỗ tối lách ra, đó làmột lão đầu gần năm mươi tuổi, nét mặt tuy có hơi nhăn nheo, nhưng cũngkhông giấu nổi một thân tinh anh, phong hoa một thời của lão, đôi mắtthâm sâu mưu trí thoáng hiện nét sầu.
“Lưu Sa, nếu ngươi biết phu quân mình như vậy, ngươi vẫn còn yêu hắn sao?”
Lão tên Dã Hành Sơn, năm nay đã bốn mươi tám tuổi, Lưu Sa là con của một vị bằng hữu trước khi chết nhờ hắn nuôi giúp, đứa nhỏ Lưu Sa đó hắn nuôinấng lớn lên, giờ lại bị một tên vô lại lừa đi mất, hắn bởi vì ngăn cảnkhông thành mà tức giận đuổi nàng khỏi gia môn.
Giờ nghe tin nàng mang thai nên vội vã đến thăm, lại gặp ngay cảnh trước mắt, lão thật muốn rút kiếm trong tay chém hắn một đao.
Lão giả ánh mắt cừu hận nhìn bóng dáng Cơ Dương Hoa rời đi, tay phải cầm chặt kiếm, run rẩy như cố khắc chế một cái gì đó.
Sau một hồi, lão buông lỏng tay, thở dài một hơi, xoay người thành thục hướng Lưu Sa viện đi đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.