Sau khi Trầm Ngọc giới thiệu hai người Lăng Yên và Xích Diễn với nhau, ba người liền đi vào trong nhà.
Nhìn bên ngoài ngôi nhà nhỏ này vô cùng cũ nát, ai ngờ bên trong còn xập xệ hơn gấp mấy lần. Xích Diễn dẫn hai người đến một chỗ miễn cưỡng cóthể gọi là phòng khách, mời Lăng Yên và Trầm Ngọc ngồi xuống hai cái ghế gỗ nhỏ.Lúc này, Lăng Yên mới hỏi tới trưởng bối của Trầm Ngọc. Tấtnhiên Xích Diễn không cách nào tìmđược vài trưởng bối thật, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn lý do để lấp liếm, chỉ nói là bọn họcũng không ở chung với nhau. Lăng Yên cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ đa số người phàmđềusống cùngnhau, thành một đại gia đình, vì sao đến lượt Trầm Ngọc lại là tình hình như thế này, vì thế liền mở miệng hỏi.
Thắc mắc của Lăng Yên tất nhiên đã nằmtrong dự liệu của Xích Diễn.
Ngay sau đó, Xích Diễn kể cho Lăng Yên và Trầm Ngọc nghe một câu chuyệnxưa ân oán tình cừu đầy bi thảm lẫy lừng của đại gia tộc mà mình đã biên soạn cả đêm, biến Trầm Ngọc trở thành một đứa béđáng thương từ nhỏkhông cha không mẹ, gia gia không thương, nãi nãi không yêu,ngày ngàysầu não uất ức.
“......” Trầm Ngọc nghe xong sợ ngây người.
Mà bởi vì Trầm Ngọc sợ ngây người cũng không hiện lên mặt, cho nên LăngYên hiểu lầm sựyên lặng của hắn là ảm đạm, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tayhắn, lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay Trầm Ngọc. Trầm Ngọc ngước mắtnhìn nàng, chỉ cảm thấy sức nóng trên tay nàng như truyền vào tận đáylòng, ấm áp giống như ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-cung-than-ton-vo-chong-dien-kich-hang-ngay/73386/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.