Editor: Diệp Nhược Giai
“Nàng không phải yêu ma.” Trầm Ngọc nghiêm túc nói rõ từng từ từng chữ.
Lăng Yên hít thở thật nhẹ, nghe đến lời này chỉ trầm mặc không nói gì, đôi mắt đen láy dán chặt vào Trầm Ngọc, thâm sâu khó hiểu.
Nàng cảm thấy trong lòng như bị một thứ gì đó đè nén, qua một lúc lâu mới mím môi hỏi: “Nếu phải thìsao? Chàng có sợ ta không?”
Đôi bàn tay giấu dưới ống tay áo của nàng nắm lại thật chặt, chờ đợi một đáp án mà ngay cả bản thân mình cũng không rõ.
Trầm Ngọc không hiểu vì sao Lăng Yên cứ theo đuổi vấn đề này mãi, cũng không hiểu được vì sao nàng lại còn nghiêm túc như vậy. hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cũng nghiêm túc đáp lại: “Nàng không phải, nàng không phải yêu ma.”
không phải.
Đây là câu trả lời của Trầm Ngọc.
Lăng Yên cảm thấy thật nực cười, nhưng nàng cong môi một hồi lại vẫn không cười ra được. Biết rằng có truy vấn nữa cũng không chiếm được câu trả lời nào khác, nàng bèn im lặng ngồi trở về, khép hờ mắt, đợi một lúc lâu cho tâm tình bình phục, lấy lại dáng vẻ thường ngày rồi ngẩng đầu lên cười với Trầm Ngọc: “Chàng đi truyền lời giúp ta đi.”
Trầm Ngọc nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nhưng không lập tức xoay người rời đi, mà chỉ yên lặng quan sát kỹ vẻ mặt của Lăng Yên, lại chỉ thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, không có chút biểu cảm khác lạ nào. Trầm Ngọc rốt cuộc gật đầu, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng khép lại lần nữa, ánh nắng từ bên ngoài hắt vào qua khe cửa tạo thành một vệt sáng mờ ảo trên bức tường trắng sau lưng Lăng Yên, từ từ thu lại, hóa thành một đường nhỏ rồi biến mất.
Trong phòng chỉ còn lại một bóng người, không hiểu sao lại tạo nên cảm giác cực kỳ giống với bức tượng đồng trong đạo quán tại núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-cung-than-ton-vo-chong-dien-kich-hang-ngay/3230934/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.