Chương trước
Chương sau
Cho dù như thế nào hôm nay Văn Nhân Ách cũng phải đưa Tử Linh Các chủ đi. Còn việc đệ tử Thượng Thanh phái không lấy được Toả Tâm Thảo sẽ không cứu được chưởng môn thì chẳng liên quan gì đến hắn. Năm đó chưởng môn Thượng Thanh phái bị chính hắn đả thương, nếu Văn Nhân Ách ra tay giúp đỡ thì đúng thật là trò hề.
Hạ Văn Triều thấy Ân Hàn Giang sắp đưa Tử Linh Các chủ đi còn muốn xông lên trước cứu người nhưng bị đồng môn xung quanh giữ chặt lại.
"Sư huynh, đến cả Thanh Tuyết chân nhân cũng là nội gián của Huyền Uyên tông, chúng ta làm gì có phần thắng, không bằng... nín nhịn đi." Liễu Tân Diệp ôm eo Hạ Văn Triều nói.
Người Hạ Văn Triều thả lỏng lại nhưng nắm tay siết chặt cứng, gã phiền muộn sao bản thân yếu đuối quá.
Bọn họ không kêu gào trước mặt Ma Tôn, Văn Nhân Ách đương nhiên cũng không đuổi cùng giết tuyệt. Huống chi Hạ Văn Triều còn liên quan đến cốt truyện quyển thứ ba, trước khi đọc xong "Diệt thế thần tôn - Quyển III" Văn Nhân Ách quyết định tạm thời tha cho gã.
Trước khi đi, Văn Nhân Ách liếc nhìn Bách Lí Khinh Miểu đang hồn bay phách tán, truyền âm nói:
"Ngươi có thể theo Bản tôn về Huyền Uyên tông."
Cừu Tùng Tuyết vì không muốn bị người khác đẩy ra đánh nhau với Văn Nhân Ách mà bại lộ thân phận, Văn Nhân Ách cũng không để ý. Hắn chưa bao giờ hy vọng Cừu Tùng Tuyết đi nằm vùng có thể cho ra hiệu quả gì, xáo trộn được tình cảm giữa Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu đã là nằm ngoài sức tưởng tượng. Nhưng thân phận của nàng chắc chắn sẽ đẩy Bách Lí Khinh Miểu vào hoàn cảnh xấu hổ, nếu quay lại Thượng Thanh Phái không biết kết cục gì đang chờ đợi Bách Lí Khinh Miểu. Vì thế Văn Nhân Ách đưa ra một câu vừa hỏi vừa gợi ý, để Bách Lí Khinh Miểu lựa chọn.
Bách Lí Khinh Miểu lắc đầu không nói, nàng đã chịu đả kích rất lớn, nếu không nhờ Chung Ly Khiêm mạnh mẽ khống chế cảm xúc của Bách Lí Khinh Miểu, sợ là nàng đã bật khóc tại chỗ.
Cừu Tùng Tuyết đưa tay về phía Túc Hoè, nàng định đưa Túc Hoè về bồi dưỡng làm Minh Hoả Đàn chủ, còn Sư Tòng Tâm, ai quan tâm hắn chết như thế nào. Túc Hoè cũng im lặng từ chối, sư phụ quá ngốc, nó phải đi cùng.
Chung Ly Khiêm gật đầu với Văn Nhân Ách, có đồng tâm cổ khống chế, y cần quay lại Thượng Thanh phái cùng Bách Lí Khinh Miểu, có y ở đó, Bách Lí Khinh Miểu sẽ không gặp đe doạ tính mạng.
Đám Thượng Thanh phái chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người Văn Nhân Ách đi mất, ngẩn ngơ một lúc, Bách Lí Khinh Miểu gọi Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng ra nhảy vào trong biển lửa, Hạ Văn Triều hét lớn:
"Sư muội, muội làm gì vậy?"
"Cứu người!" Bách Lí Khinh Miểu lau nước mắt, Chung Ly Khiêm bình tĩnh khiến nàng hiểu được lúc này nên làm gì.
Không phải đứng đó khiếp sợ với sự tàn nhẫn của Văn Nhân Tôn chủ, mà nên tìm kiếm người còn sống trong biển lửa, cứu được người nào hay người đó.
Chung Ly Khiêm cảm nhận được tâm tình của Bách Lí Khinh Miểu, âm thầm thở dài nói với Túc Hoè:
"Cậu có biết vì sao cho dù Bách Lí cô nương mê muội đến mức nào ta cũng sẽ nghĩ cách giúp nàng thoát khỏi nghiệt duyên không?"
Túc Hoè lắc đầu.
"Bởi vì nàng có đại ái," Chung Ly Khiêm gỡ vải trắng che mắt xuống, cúi đầu nhìn biển lửa dưới chân, "Biết Cừu Tùng Tuyết là người trong Ma tông, biết mình từng cứu nhầm người, nàng cũng không hối hận, vẫn sẽ luôn vươn tay với những người cần giúp đỡ."
Suốt 22 năm đồng hành, lần đầu tiên Túc Hoè nhìn thấy đôi mắt của Chung Ly Khiêm. Đó là một đôi mắt cơ trí tột cùng, ánh nhìn tràn ngập đạm nhiên và thấu triệt. Nhờ chú truy tung, Chung Ly Khiêm thấy rõ những thứ người khác không nhìn thấy.
Y thấy khi Bách Lí Khinh Miểu nhảy vào biển lửa, địa hoả lùi lại, tạo cho nàng một con đường. Địa hoả rất sợ hãi nàng nhưng không nhịn được muốn tổn thương nàng. Trong biển lửa nàng bị bỏng khắp nơi lại không chịu lùi bước, vẫn luôn tìm kiếm. Đệ tử Thượng Thanh phái chẳng có ai đi xuống. Hạ Văn Triều thật ra cũng muốn vào biển lửa cùng Bách Lí Khinh Miểu nhưng bị Liễu Tân Diệp ôm chặt eo, tỏ vẻ nếu huynh xuống đó với cô ta, ta sẽ cùng huynh đi chết. Hạ Văn Triều giận dữ lắm, cuối cùng cũng không đẩy Liễu Tân Diệp ra.
Chung Ly Khiêm nhìn một lát rồi nhắm mắt lại, lần thứ hai buộc mảnh vải lên mắt không muốn xem nữa.
"Chung Ly tiên sinh?" Túc Hoè nghi hoặc nhìn y, Chung Ly Khiêm nói với đám người Thượng Thanh phái:
"Tự xem đi."
Chỉ thấy từ trong biển lửa có một người mặc đồ đen lao ra, tay nàng nắm một dải lụa màu bạc, đúng là Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng. Một đầu khác của Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng buộc mấy chục nữ đệ tử Tử Linh Các đang hôn mê, trong số đó có một đệ tử ôm cây Toả Tâm Thảo đã trưởng thành trước ngực.
Hai chân Bách Lí Khinh Miểu bị địa hoả đốt bỏng, phải dựa vào người Túc Hoè mới đứng vững được. Nàng quệt khói bụi trên mặt, mặt xám mày tro nói:
"Thế mà đệ tử của Tử Linh Các không ai thiệt mạng cả, mấy cô ấy không biết do ai đưa đến chỗ gần cây Toả Tâm Thảo non kia. Toả Tâm Thảo được địa hoả ủ ấm, khi trưởng thành bùng nổ ra sức mạnh bảo vệ họ."
Nàng còn thấy Hạ Văn Triều đã giúp sư huynh bị Cừu Tùng Tuyết gây thương tích kia nhập lại hồn phách vào cơ thể.
Văn Nhân Ách ra tay long trời lở đất nhưng chẳng chết ai, chỉ mang theo mỗi Tử Linh Các chủ.
Bách Lí Khinh Miểu vừa nhìn Chung Ly Khiêm thì hôn mê bất tỉnh, vì chống lại địa hoả mà chân nguyên của nàng đã gần như cạn kiệt.
Cuối cùng Thượng Thanh phái cũng lấy được Toả Tâm Thảo, họ đưa các đệ tử Tử Linh Các và Bách Lí Khinh Miểu theo về. Suốt đường đi ai cũng im lặng không nói, tâm tình vô cùng phức tạp.
Hạ Văn Triều nắm chặt tay, nói với sư phụ trong đầu của mình:
"Sư phụ, Ma đạo quá kiêu ngạo rồi, năm đó dám dùng mỹ nhân kế hãm hại ta phá Tuyệt Linh Trận, bây giờ lại suýt chút nữa thì giết ráo người của Thượng Thanh Phái và đệ tử Tử Linh Các. Ta phải làm gì để trở nên mạnh mẽ, thế nào mới có thể diệt trừ tên đầu sỏ Ma đạo Văn Nhân Ách này đây."
"Chuyện này sao..." Huyết Ma lão tổ nói trong đầu gã, "Thật ra cũng không phải không có cách."
"Cách gì?" Mắt Hạ Văn Triều sáng lên.
"Vì ta là một tu giả Thượng cổ nên có thể nhìn ra Văn Nhân Ách đang tu luyện một loại tâm pháp rất dễ dẫn đến nhập ma. Việc tu luyện của hắn đang xuất hiện vấn đề rồi, rất dễ đối phó, chỉ là cần một ít hỗ trợ." Huyết Ma lão tổ nói.
Lão ta mới là Huyết tu số một Tu chân giới, đương nhiên nhận ra Văn Nhân Ách đó giờ chưa từng hấp thu huyết hồn của người khác, đã sớm là nỏ mạnh hết đà.
"Hỗ trợ thế nào?"
"Chuyện này... Ta không quá hiểu biết về các tu giả thời nay, nhưng mấy ngày trước không phải ngươi mới kết giao với một đạo hữu vô danh sao? Ta luôn cảm thấy hắn ta có chút không ổn. Có phải hắn lại gửi phù đưa tin cho ngươi không?"
"Đúng thế, vị đạo hữu ấy vừa chính vừa tà, nhưng làm người rất nghĩa khí, ta cảm thấy hắn đáng để kết bạn."
Huyết Ma lão tổ "ha ha" nói:
"Thế nhưng ta thấy hình như công pháp của hắn là người trong Ma đạo đấy."
Khi đám người Thượng Thanh phái còn đang trên đường quay về, Văn Nhân Ách đã đưa Tử Linh Các chủ đến Huyền Uyên tông. Hắn gọi ngay Miêu đàn chủ đến, ném người cho Miêu đàn chủ nói:
"Bản tôn muốn hai chuyện, thứ nhất, để y tự nguyện nộp ra một cuốn sách; thứ hai, tạm thời đừng huỷ thần hồn của y, dùng thủ pháp ôn hoà một chút."
Miêu đàn chủ nghe mệnh lệnh của Văn Nhân Ách, thế nhưng nở một nụ cười vừa thoải mái vừa hưng phấn:
"Tuân mệnh."
Nguyễn đàn chủ bên cạnh không khỏi rùng mình một cái. Ai cũng biết người thích giết người nhất Huyền Uyên tông là Cừu hộ pháp, người không thích giết người nhất là Miêu đàn chủ. Trong mười năm Chính Ma đại chiến, Miêu đàn chủ cứ lải nhải suốt rằng đám tu sĩ Chính Đạo chết ráo cả rồi tiếc quá thể, giữ lại mấy kẻ cho hắn làm nguyên liệu nuôi cổ có phải tốt không cơ chứ.
Bao nhiêu năm nay Văn Nhân Ách vẫn luôn kiềm chế nhóm hộ pháp và đàn chủ mê muội của Tông môn, không cho phép họ xuống tay với người thường. Cho dù xuống tay với tu giả cũng phải chú ý Thiên Đạo luân hồi, nhân quả tuần hoàn, không phải ai cũng lôi ra tra tấn được.
Miêu đàn chủ nhịn rất nhiều năm, không có người nuôi cổ thì không có cổ trùng mới, chỉ có thể tự lấy cơ thể mình ra nuôi. Có điều thân thể hắn vạn độc bất xâm, cổ trùng sinh ra không biết rõ hiệu quả thế nào, có mấy trăm loại cổ trùng mới mà không có ai thí nghiệm, nhịn đến mức làm hắn càng ngày càng âm dương quái khí.
Hôm nay có người để hắn cho cổ trùng ăn, Miêu đàn chủ vui mừng khôn xiết, khẳng định đi khẳng định lại hắn sẽ không làm chết Tử Linh Các chủ, tuyệt đối sẽ để y sống nhăn răng.
Nguyễn đàn chủ nhìn vẻ mặt Miêu đàn chủ sung sướng đến sắp bay lên, không nhịn được gọi Huyền Vũ Giáp ra khoá chặt trên người mình, y như chui vào cái mai rùa, cách Miêu đàn chủ càng xa càng tốt.
Sau khi ném người cho Miêu đàn chủ Văn Nhân Ách không để ý đến nữa. Hắn chỉ cần kết quả còn quá trình thế nào không đáng bận tâm.
Đuổi hết đệ tử Tổng đàn, hắn chậm rãi đi về phòng, Ân Hàn Giang vẫn đi sau hắn như trước, không hề có chút thắc mắc nào với tất cả những việc mà Tôn thượng làm.
"Ngươi đi ra ngoài đi." Đến nơi, Văn Nhân Ách khoanh tay đưa lưng về phía Ân Hàn Giang nói.
"Vâng." Ân Hàn Giang xoay người đi ra, đang chuẩn bị đóng cửa phòng thì bị một sức mạnh kéo ngược vào trong.
Chỉ thấy người trước mặt hai mắt đỏ sọng, bàn tay dán trên cổ Ân Hàn Giang, đầu ngón tay đẩy cằm y, tỉ mỉ quan sát từng tấc gương mặt y, dường như đang do dự không biết nên hạ miệng ở đâu.
"Tôn thượng?" Ân Hàn Giang không có một chút cảm giác nguy cơ nào nhìn Văn Nhân Ách, bàn tay nắm chặt Phá Quân kiếm đang vang lên kiếm ngân hộ chủ.
Thần khí bảo vệ chủ, phàm là bảo kiếm thấy nguy hiểm đều sẽ "leng keng" không ngừng nhắc nhở chủ nhân.
Ân Hàn Giang không bao giờ thu pháp bảo bản mạng vào cơ thể, Phá Quân kiếm chấn động bắn ra khỏi vỏ kiếm, mũi kiếm chĩa vào Văn Nhân Ách.
Thất Sát Kích trong cơ thể Văn Nhân Ách cảm nhận được địch ý của Phá Quân kiếm, cũng rung lên nhắc nhở Văn Nhân Ách.
Văn Nhân Ách liếm đôi môi khô nứt, im lặng nhắm mắt lại, buông lỏng Ân Hàn Giang.
"Tôn thượng?" Ân Hàn Giang cố trấn áp trái tim đập điên cuồng, trấn áp hai tay muốn ôm chầm lấy Tôn thượng, bàn tay y bóp chặt cánh tay, cưỡng ép mình bình tĩnh lại nói, "Tôn thượng có gì phân phó?"
"Ân tông chủ, sắp tới Bản tôn sẽ đi U Minh Huyết Hải một chuyến, ngươi ở lại Huyền Uyên tông, đại diện Tông chủ. Trước đó Bản tôn mong ngươi có thể mau chóng tấn chức Đại Thừa Kì để kẻ dưới phục tùng."
Văn Nhân Ách quay lưng lại, không nhìn thẳng Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang dại ra trong một chớp mắt, y biết Văn Nhân Ách là Huyết tu, sau này nhất định phải đến U Minh Huyết Hải tu luyện. Y cũng biết tu vi của mình không đủ, căn bản không thể sống sót trong chốn ấy, ở lại Huyền Uyên tông giúp Tôn thượng bớt lo hậu hoạ mới là tốt.
Nhưng...
Y cúi đầu, trầm trầm nói: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Sau khi rời khỏi phòng của Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang lập tức cảm nhận được trận pháp vừa bày phía sau, khiến y không thể cảm nhận được hơi thở của Tôn thượng nữa.
Y nhìn chằm chằm đôi tay run rẩy của mình, từ trong ngực áo lấy ra một chiếc mặt nạ quỷ, đeo lên mặt. Sau khi đeo mặt nạ quỷ, Ân Hàn Giang bình tĩnh lại một cách thần kì, trong đầu như có giọng nói:
"Không sao, đợi Tôn thượng đi rồi ngươi lén đi theo là được mà."
Tháo mặt nạ quỷ xuống, trong lòng Ân Hàn Giang lại nghĩ:
"Nhưng Tôn thượng đi lâu lắm, Huyền Uyên tông phải làm sao đây?"
Đeo mặt nạ quỷ lên, âm thanh trong đầu lại nói:
"Sửa trị Huyền Uyên tông có gì mà khó? Thư hộ pháp và Cừu hộ pháp không hoà hợp, Cừu hộ pháp muốn giết Sư đàn chủ bồi dưỡng tân đàn chủ Minh Hoả Đàn, Nguyễn đàn chủ có thù oán với Miêu đàn chủ, Sư đàn chủ khắc chế được cổ trùng của Miêu đàn chủ, Viên đàn chủ lo lắng Thư hộ pháp sẽ xử lý mình nâng đỡ tân Tổng đàn chủ. Nghĩ cách để cho chúng cắn xé nhau trăm năm, đến lúc ấy Tôn thượng cũng nên quay về rồi."
Ân Hàn Giang gỡ mặt nạ xuống, hai mắt vô thần, lát sau như một con rối cứng ngắc động động cổ, nở nụ cười tươi sáng lạn.
Trong phòng, Văn Nhân Ách gọi Thất Sát Kích ra, cầm pháp bảo bản mạng như đang muốn chạy trốn của mình. Pháp bảo đã hoà hợp một thể với hắn, trong lúc hắn huyết khí sôi trào thế nhưng muốn phá thể thoát ra, không nhận hắn là chủ nữa. Văn Nhân Ách nhìn chằm chằm Thất Sát Kích, trong đầu bỗng dưng xuất hiện phương thức biến Thất Sát Kích thành máu để hấp thu.
Hắn dùng sức đập lên trán mình lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Không thể nhập ma, ít nhất là bây giờ không được.
Ban đầu Văn Nhân Ách cho rằng "Diệt thế thần tôn" quyển thứ nhất kể xong chuyện nam chính phi thăng Tiên giới, như vậy Tu Chân giới sẽ không xuất hiện lại ở quyển thứ hai và quyển thứ ba nữa, chắc phải chờ đến sau khi hắn phi thăng Tiên giới mới có thể tìm được quyển thứ hai. Ai ngờ quyển thứ ba đã xuất hiện từ lâu, phân tích thời gian, vậy mà không sớm muộn hơn quyển thứ nhất là mấy.
Có khi nào, ba quyển sách xuất hiện cùng lúc, hắn may mắn cướp được quyển thứ nhất, hai quyển khác đã sớm bị người khác lật đến nát tươm rồi?
Người được "Ngược luyến phong hoa" lựa chọn là nam phụ quan trọng Văn Nhân Ách, "Diệt thế thần tôn - Quyển I" thì chọn anh em tốt của nam chính là Chung Ly Cuồng, quyển thứ ba dành cho vợ cả của nam chính Tử Linh Các chủ, đều là các vai phụ có tầm ảnh hưởng. Thuận lý thành chương, người bắt được quyển thứ hai hẳn cũng là nhân vật phụ.
Những nhân vật phụ lấy được các quyển sách có thể thấy đều là người đối xử rất tốt với nam chính hoặc nữ chính. Dựa theo tình báo trước mắt, người có khả năng cao nhất đang giữ quyển thứ hai là tu giả Ma đạo có quan hệ tốt với Hạ Văn Triều Sầm Chính Kỳ hoặc Y tu Tán Tiên Dược Gia Bình.
Hắn đã bắt tay đi tìm Sầm Chính Kỳ, Dược Gia Bình là Tán Tiên, hành tung bất định, rất khó tìm được người này. Thật ra sách rơi vào tay Dược Gia Bình còn tốt, gã là một Tán Tiên, muốn đối phó với môn phái lớn như Huyền Uyên tông hay Thượng Thanh phái có chút khó khăn. Kết quả tệ hại nhất là trong tay Sầm Chính Kỳ, nếu tên phản đồ Ma tông kia có được nội dung quyển thứ hai, từ đó phân tích ra tóm tắt quyển thứ nhất, thế cục còn đang là địch trong tối ta ngoài sáng, khá là không ổn.
Do đó nhất định phải có được quyển thứ ba, cho dù lột da rút gân Tử Linh Các chủ mạnh miệng kia cũng không tiếc!
Khi Miêu đàn chủ thẩm vấn Tử Linh Các chủ, Văn Nhân Ách vẫn luôn tu thân dưỡng tính, thầm niệm thanh tâm quyết. Ngồi yên một chỗ tĩnh tâm, cõi lòng an yên làm tình hình của hắn tốt lên rất nhiều, cứ thế bảy ngày sau, Miêu đàn chủ đưa tin cho biết, Tử Linh Các chủ chịu không nổi rồi, muốn gặp Văn Nhân Ách.
Để áp chế Ma tính, Văn Nhân Ách khoá khứu giác, vị giác và xúc giác trong ngũ giác, chỉ để lại thị giác và thính giác, mang theo Ân Hàn Giang sắc mặt như thường đi tìm Miêu đàn chủ.
Trong phân đàn của Miêu đàn chủ có một gian phòng sáng choang, Tử Linh Các chủ nằm dưới đất như đã chết rồi, trên người không có bất kì một vết thương nào. Da mặt thỉnh thoảng lại nổi lên những vệt lúc nhúc, trong người có không biết bao nhiêu cổ trùng.
Văn Nhân Ách để mọi người đợi bên ngoài, ở riêng với Tử Linh Các chủ. Sau khi hắn phong bế khứu giác và vị giác thì miệng không nói được, chỉ có thể truyền âm:
"Nghĩ kĩ rồi?"
"Ha ha..." Tử Linh Các chủ khó khăn nói, "Ngươi... Thật không hổ là Ma Tôn, cách khiến người ta sống không bằng chết quá nhiều, trước kia ta nghĩ cũng không nghĩ đến. Lệnh cho Miêu đàn chủ nhà ngươi lấy hết cổ trùng trong người ta ra, ta sẽ đưa sách cho ngươi."
"Bản tôn từng cho ngươi cơ hội nhưng ngươi đã cự tuyệt, bây giờ ngươi không có tư cách trao đổi với Bản tôn," Văn Nhân Ách truyền âm, "Nộp quyển thứ ba đây, Bản tôn đọc xong sẽ quyết định có lấy cổ trùng ra cho ngươi hay không. Ngươi có thể cự tuyệt tiếp, Bản tôn chẳng sốt ruột đâu."
Nhưng loại đau đớn khổ sở này Tử Linh Các chủ một ngày cũng không muốn chịu nữa, y chỉ do dự chốc lát rồi từ bỏ việc phản kháng, bàn tay mò trong ngực áo, lấy một quyển sách ra, chẳng biết y giấu pháp bảo trữ vật vào đâu.
Văn Nhân Ách không sợ y trí trá, thân đang là thịt cá, y làm gì có lá gan đó.
Ma Tôn đưa tay nhận quyển thứ ba, trang bìa vẽ một mảnh phế tích trước Thần miếu, có một người đang đứng, người ấy chỉ thấy bóng lưng, dáng vẻ thật cô đơn tiêu điều.
Hắn lật sách, trên trang lót viết: "Do cốt truyện xuất hiện lỗ hổng cực đại, lựa chọn nhân vật thân mật với nam chính nhất, giúp đỡ nam chính kết hồn khế với Bách Lí Khinh Miểu."
Nhiệm vụ của quyển này lại là tác hợp nam nữ chính, tại sao vậy?
Mở trang thứ hai, khác với quyển một, quyển thứ ba nhiều thêm phần tóm tắt trọng tâm, còn không phải kể trọng tâm giản lược của quyển một mà là nội dung của quyển hai...
"Tóm tắt: Sau khi Hạ Văn Triều trải qua bao phen trăm cay ngàn đắng diệt trừ Phần Thiên Tiên Tôn đã đưa thê tử Tử Linh Tiên Quân và Bách Lí Khinh Miểu đi đến Thần Giới."
Phần Thiên Tiên Tôn? Y cũng giống hắn, là kẻ sau màn ở cuối sách, đối tượng Hạ Văn Triều phải diệt trừ để kết truyện, người đọc gọi là... Boss.
Phần Thiên... nhìn hai chữ này, Văn Nhân Ách không khỏi nhớ đến Tiên Khí đỉnh cấp trong cấm địa Huyền Uyên tông - Phần Thiên Cổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.