Trước đây, Thiên Nguyên Kiếm Tông chỉ là một môn phái vô danh tiểu tốt, nằm ở hạng chót.
Sau đại chiến, ta liên tục nhặt người từ đống xác c.h.ế.t.
Bất kể là Kiếm Tu, Đan Tu hay Phù Tu, đều mang về, giúp họ chữa thương dưỡng bệnh.
Một số người sau khi hồi phục, từ biệt rời đi, xây dựng lại tông môn của mình.
Một số tu sĩ thì chọn ở lại Thiên Nguyên Kiếm Tông.
Trải qua vạn năm phát triển, Thiên Nguyên Kiếm Tông đã vững vàng trên ngôi vị Đại Tông đứng đầu giới tu tiên!
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta có thể tự hào mà nói, Kiếm Tông có được vinh quang ngày hôm nay, công lao của ta Lạc Chi không hề nhỏ.
Sau khi mất đi tu vi bên người, thời gian hoạt động của ta cũng ngắn ngủi như phàm nhân.
Không chỉ phải ăn ba bữa, mà còn phải ngủ đủ giấc.
Thế nên khi ta tỉnh dậy trong vòng tay Ly Uyên, đã đến chân núi Tông môn rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên, tấm biển khắc chữ "Thiên Nguyên Kiếm Tông" khí thế hào hùng, treo cao trên Tông môn.
Các đệ tử gác cổng chặn chúng ta lại, đợi khi nhìn rõ là ta, khóe mắt họ ngay lập tức ướt đẫm.
"Lạc Trưởng lão! Mong mỏi mãi, cuối cùng cũng mong được người trở về!"
Chúng ta đi đến Đại Điện, dọc đường đều có đệ tử rưng rưng nước mắt.
Cả đời ta không nhận đồ đệ, tự nhiên biết sức mình đến đâu.
Theo ta ngoài việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-chi-muon-lam-bieng/4685389/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.