Lần nữa mở mắt, ta lại không c.h.ế.t, và có một thân phận mới.
Linh thú của một nữ tu sĩ phế vật.
Mỗi ngày bị buộc ăn một đống linh đan vô dụng, còn phải phơi nắng mà ta ghét bỏ.
Nữ tu sĩ tên là Lạc Chi này, yếu ớt đến mức không bằng một đứa trẻ Ma tộc.
Không những ngu ngốc, mà lời nói còn đặc biệt nhiều.
Nhưng ta lại thích mùi hương và nhiệt độ trên người nàng.
Vì thế ta thường quấn quanh tay nàng mà ngủ.
Ta hoàn toàn không sợ gà rừng.
Nhưng nàng sẽ ôm ta lên cao, tự hào nói rằng, Ly Uyên là con rắn nhỏ tuyệt vời nhất, khi đồng môn trêu chọc bảo nàng đổi linh thú khác.
Loại tự hào này, hoàn toàn khác biệt với cảm giác được tất cả thần dân tôn kính khi ta còn ở Ma giới.
Mười năm trôi qua vội vã.
Do thiếu ma khí, ma lực của ta hồi phục vô cùng chậm.
Nhưng ta dần yêu thích cuộc sống ở đây.
Những tu sĩ ở đây cho ta thấy, người của Tiên môn, cũng có hơi ấm.
Hôm đó, Lạc Chi đón Thiên Kiếp.
Ta bồn chồn không yên, luôn cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra.
Khi ta tìm thấy nàng, nàng thoi thóp hơi tàn, ngàn cân treo sợi tóc.
Ta không hề suy nghĩ, liền hiện ra nguyên hình, thay nàng chặn đạo Thiên Lôi cuối cùng.
Ta móc nội đan của mình ra, đút cho nàng ăn một nửa.
Kể từ đó, ta biết.
Bản thân không thể thành Rồng được nữa.
Điều đau lòng hơn việc không thể hóa Rồng, chính là ánh mắt sợ hãi của nàng nhìn ta.
Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ton-chi-muon-lam-bieng/4685385/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.