Mới đó mà đã hai tháng, thời gian trôi đi trong im lặng. Thương thế của Ngao Tử Thanh cũng đã bình phục sau những ngày tháng im lặng ấy.
Phòng Ngục ngày ngày cũng đến xem mạch cho Ngao Tử Thanh, nhưng từ sau lần hai người nói chuyện với nhau, lão bỗng trở nên trầm mặc hơn, lão tránh né những cuộc chuyện trò với chàng. Ngao Tử Thanh thấy lão chừng như có điều gì đó không tiện, nên cũng chẳng nhắc lại việc Phong Vân bảng xem như lão chưa hề nói gì đến Phong Vân bảng vậy.
Ba người sống dưới một mái nhà tựa như người trong một nhà. Tình cảm giữa Ngao Tử Thanh và Lý Mộng Hàn vẫn tiến triển đều đặn, nhưng Lý Mộng Hàn thì lòng canh cánh việc phụ thân huynh trưởng đã nằm trong tay kẻ thù, còn Ngao Tử Thanh vẫn nhớ đến việc di thể Diệc Hồng bị cướp mất mà xốn xang trong dạ. Và dĩ nhiên, Phòng Ngục thì không lúc nào quên mối thù đối với Tần Bình Tu.
Lúc này toàn bộ nội ngoại thương của Ngao Tử Thanh đã lành hắn, nội lực chàng lại dồi dào như trước khi bị thương, giờ này mà chàng xuất thủ thì chắc chắn là phải nhanh hơn, mạnh hơn và hiểm hơn.
Phòng Ngục nhìn Ngao Tử Thanh lạnh lùng nói :
- Ngươi thiếu ta một món nợ chờ khi ngươi bắt được Tần Bình Tu mang đến đây, nợ nần giữa ta và ngươi coi như hết!
Ngao Tử Thanh cười nói :
- Ân cứu mạng của tiền bối không có bất cứ thứ gì có thể đền đáp được. Mai này có cơ hội, tại hạ nhất định toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-tieu/95867/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.