Mộ cổ là chốn u minh, mà nến đèn lại tượng trưng cho sinh mệnh, thường có câu, không phải ma dữ chẳng thổi đèn, Mô Kim hiệu úy xưa nay kỵ nhất là chuyện thổi đèn tắt nến, ngọn nến vừa tắt, căn phòng lập tức trở nên tối om giơ tay không thấy ngón. Tuyền béo bừng bừng nổi giận, liền đập một cái mũ bảo hiểm leo núi, ngọn đèn gắn trên mũ lập tức sáng bừng lên, kế đó, cậu ta vươn tay tóm lấy cổ áo Tôn Cửu gia quát: "Tôn Lão Cửu chấn sống rổi hả, dám tắt đèn của đại gia ư? Trước khi ra khỏi nhà sao không hỏi thăm thử xem, lần trước cái bánh tông thói tắt đèn của Tuyền béo này có kết cục thế nào?" Vẻ mặt Tôn Cửu gia cực kỳ sợ hãi, lão ta nói: "Thằng béo nhà cậu mới chán sống ấy, trong thôn Địa Tiên không thế thắp nến đâu!"
Tôi ngăn Tuyền béo lại, hỏi Tôn Cửu gia: "Lúc nãy không phải ông bảo đốt nến lên à? Sao đột nhiên lại giở quẻ thổi tắt đèn, rốt cuộc ý ông là sao vậy?" Tôn Cửu gia lắc lắc đẩu, sau đó lại lập tức gật gật đầu, đáp: "Thắp nến là ý của tôi, nhưng hôm nay trong lòng tôi cuống quá, như bị mỡ dồn lên lú cả đầu óc, quên khuấy một chuyện hết sức quan trọng. Từ lúc tiến vào núi Quan Tài này, tôi đã cảm thấy xung quanh có gì đó không ổn lắm, thực quá bất bình thường, nhưng lại không thế nói rõ rốt cuộc là bất bình thường ở đâu, mãi tới khi thắp nến lên, tôi mói sực nhớ ra."
Shirley
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-thoi-den/3026942/quyen-8-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.