Chương trước
Chương sau
Dịch giả: chickel

Kiếm đồ Phá Nguyệt trảm bậc Thông Huyền

Cô đọng Ma Thân mua Huyết Hủ Mộc.

(tridatinh)

Ngay khi Liễu Minh đi qua một góc vắng không ai để ý, Hư Không kiếm nang bên hông vốn đã im lặng lại đột nhiên rung lên, hắn nhíu mày, dừng bước ngay, ánh mắt hắn hướng tới một giá đỡ ở phía cuối.

Chỗ đó đặt một Kim sắc họa quyển, trông nó có vẻ rách nát, được cuộn lại, nhưng vẫn có thể thấy trên họa quyển được vẽ một ít đồ án phi kiếm.

Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Liễu Minh, luồng kiếm ý vừa nãy được truyền ra từ họa quyển này, nhưng chỉ lóe lên trong tức khắc, nếu không phải kiếm hoàn cảm ứng được luồng kiếm ý này, thì với thần trí của hắn thiếu chút nữa là không phát hiện được.

"Chủ tiệm, có thể cho ta xem vật kia một lát không?” Liễu Minh chỉ vào họa quyển rồi nói với trung niên chủ tiệm.

"Tốt, tốt, không có vấn đề." Chủ tiệm vội đáp ứng, phất tay đánh ra một đạo bạch quang lên trên cấm chế.

Lập tức bạch quang cấm chế nứt ra một khe hở, chủ tiệm lấy ra họa quyển rồi trao cho Liễu Minh.

Tay Liễu Minh vừa chạm vào họa quyển, kiếm nang bên hông bỗng nóng lên, Hư Không Kiếm Hoàn rung lên ông ông, nhưng chỉ đảo mắt một cái lại im ngay.

Hắn khẽ giật mình, nhưng trên mặt hắn lại điềm nhiên như không có chuyện gì rồi mở họa quyển ra.

Hắn chỉ thấy bên trong chi chít các tranh vẽ, có mấy chục đồ án phi kiếm.

Những phi kiếm này có hình dạng khác nhau, kích thước không đều, những trông mỗi thanh phi kiếm đều rất thật, còn thấy được cả hoa văn trên thân kiếm, giống như trước mắt hắn có mấy chục thanh phi kiếm.

Những phi kiếm được vẽ trên họa quyển trông có vẻ lộn xộn, nhưng với ánh mắt của Liễu Minh, có thể thấy được một ít huyền cơ ẩn dấu bên trong.

Dường như mấy chục phi kiếm được xếp đặt thành một bộ kiếm trận.

“Những tranh vẽ trong họa quyển này trông rất sống động, nhưng lại không có linh tính, giống như phàm vật, còn muốn bày ra để bán sao?” Liễu Minh chỉ xem chốc lát, quay đầu nhìn chủ tiệm đang đứng một bên.

"Khách nhân có điều không biết, họa quyển này được đặt ở trong tiệm đã vài năm, vốn là một kiện pháp bảo không tệ, sau khi tế luyện có thể phóng ra kiếm khí hộ thể ngăn địch. Nhưng họa quyển này hơi rách nát, linh tính bị xói mòn từng năm, mới thành bộ dạng như thế, nhưng chắc chắn nó là một vật bất phàm.”Chủ tiệm nói ra với sắc mặt hơi ngượng.

"Thì ra là thế." Liễu Minh nhẹ gật đầu, ánh mắt đã mép họa quyển. Hắn thấy ở đó có một cái lỗ, dường như được tạo nên do bị một món lợi khí đâm thủng.

“Tuy hiện giờ vật này không thể sử dụng, nhưng nếu được người có tay nghề giỏi sữa chữa, không chừng có thể phục hồi. Hôm nay đạo hữu có duyên gặp được vật này, nếu muốn mua thì cần mười vạn ma tinh, không biết ý đạo hữu thế nào?” Chủ tiệm liếc nhìn kiếm nang bên hông Liễu Minh, mỉm cười nói.

Liễu Minh nghe vậy, ánh mắt lóe lên, thần sắc kinh ngạc hiện lên trong mắt.

"Được rồi, ta vừa ý thứ này, vậy sẽ mua lại.” Hắn lật tay thu hồi họa quyển, lập tức lấy ra mười vạn ma tinh đưa cho trung niên chủ tiệm.

Trung niên chủ tiệm thấy thế, cười lên ha ha, lão cung kính tiễn Liễu Minh rời cửa hàng.

Thời gian kế tiếp, Liễu Minh cũng tiếp tục đi dạo trên các đường phố, rất nhanh thì hắn đã về tới Trăn Tân Viên.

Mấy người Thanh Vũ đến giờ vẫn chưa về, Liễu Minh lắc đầu, hắn cũng hiểu lớp trẻ trong tộc không mấy khi được đến những thắng địa phồn hoa, tự nhiên là muốn đi khắp nơi, vì vậy hắn cũng không để ý.

Sau khi trở lại phòng mình, hắn tiện tay bày ra vài cấm chế đơn giản. Làm xong những này, Liễu Minh mới ngồi xuống, lấy ra họa quyển rách nát kia, ánh mắt hắn bắt đầuđánh giá, trên mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ.

Vật này có thể tản mát kiếm ý cực kỳ tinh thuần, tuyệt đối không phải là phàm vật, nhưng khi ở trong cửa hàng hắn chỉ nhìn qua vài lần, giờ muốn dò xét kỹ một chút, nói không chừng lại ẩn chứa bí mật nào đó cũng nên.

Nghĩ đến điều đó, ngón tay Liễu Minh búng một cái, họa quyển từ từ mở ra trước người hắn, mấy chục thanh phi kiếm được vẽ trông rất sống động, nhưng nó vẫn không truyền ra linh lực chấn động như trước.

Hắn trầm ngâm một chút, phất tay đánh ra một đạo hắc quang, chui vào trong họa quyển. Hắc quang lóe lên rồi chui ngay vào trong họa quyển, nhưng kết quả lại như trâu đất xuống bùn, không tạo được dị động nào.

Liễu Minh cau mày, hắn cũng không lộ vẻ ngoài ý muốn, linh tính của họa quyển này đã mất hết, nó không phản ứng với pháp lực của hắn cũng là bình thường.

Hắn suy nghĩ một chút, bàn tay đặt trực tiếp lên họa quyển, hắn đưa pháp lực tinh thuần chảy ồ ạt vào trong họa quyển.

Thời gian từ từ trôi qua, tròn một phút đồng hồ, họa quyển vẫn không có chút phản ứng nào.

Liễu Minh chậm rãi thu tay về, trên mặt không hề lộ vẻ chán nản, ngược lại còn tỏ ra vui mừng.

Với pháp lực hiện giờ của hắn, nếu toàn lực truyền vào, pháp bảo tầm thường sẽ không thể chịu nổi khổng lồ pháp lực mà bị nứt vỡ.

Nhưng họa quyển này lại có thể tiếp nhận nhiều pháp lực của hắn như vậy, mà vẫn không sao, khẳng định không phải pháp bảo tầm thường.

Hắn cân nhắc trong chốc lát, ánh mắt chợt lóe lên, búng tay bắn ra một kiếm khí màu vàng nhạt, đánh lên họa quyển.

Liễu Minh đã tận lực khống chế cường độ kiếm khí, kết quả vang lên một tiếng Phốc, kim sắc kiếm khí bị họa quyển trực tiếp nuốt vào.

Mấy chục thanh phi kiếm trên họa quyển lóe lên kim quang, rồi lại biến mất ngay.

Sắc mặt Liễu Minh vui vẻ, nội tâm không khỏi phấn chấn.

Quả nhiên, hắn nghĩ không sai, một luồng kiếm ý toát ra từ bên trong họa quyển, có lẽ họa quyển có phản ứng với kiếm khí.

Lúc này hai tay hắn vung vẩy liên hồi, bắn ra những tia kim sắc kiếm khí vừa thô vừa to, liên tục nhập vào họa quyển.

Họa quyển tán phát ra kim quang ngày càng mạnh, mặt ngoài mấy chục hình vẽ phi kiếm cũng phát sáng theo, giống như bay ra khỏi họa quyển.

Nhưng sau khi họa quyển phát ra kim quang đến một mức độ nhất định, Liễu Minh dù có dung nhập vào bao nhiêu kiếm khí thì họa quyển cũng không bao nhiêu biến hóa, tựa như đã đến cực hạn.

Hai tay Liễu Minh cũng không dừng lại, đem từng tia kiếm khí sát nhập vào trong họa quyển, sắc mặt có chút nặng nề.

Thời gian từ từ trôi qua, pháp lực trong Linh Hải của hắn đã tiêu hao quá nửa, mắt thấy bộ dáng họa quyển vẫn vậy, mặt hắn lộ ra sự tàn khốc, tâm niệm thúc giục, kiếm nang bên hông vang lên một hồi thanh thúy kiếm minh. Kim quang lóe lên, Hư Không Kiếm Hoàn bay ra từ bên trong, lơ lửng phía trên họa quyển. Kiếm Hoàn giống như cảm ứng được thứ gì đó, phát ra vui sướng kiếm minh, tản mát ra chói mắt Kim sắc kiếm khí.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hắn cong ngón tay búng ra, Hư Không Kiếm Hoàn tỏa sáng hào quang, một đạo kim sắc kiếm khí vừa thô vừa to đâm xuống, thảng vào họa quyển.

Lập tức, Hư Không Kiếm Hoàn lóe lên, vậy mà chui vào bên trong họa quyển, biến mất vô tung.

Liễu Minh căng thẳng trong lòng, ngay lúc này, một âm thanh vỡ vụn răng rắc vang lên từ bên trong họa quyển. Mặt trên họa quyển đột nhiên tỏa ra kim sắc quang mang, cả gian phòng bị bao phủ bởi kim sắc.

Ông ông ông!

Mấy chục thanh phi kiếm trên họa quyển chấn động, bất ngờ thoát ly ra ngoài, phách trảm bay giữa không trung, giống như đang diễn luyện một kiếm trận tinh diệu.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, mặt lộ vẻ thất vọng, tuy hắn đã sớm luyện thành kiếm hoàn, nắm giữ Thái Cuong Kiếm Quyết tinh diệu vô cùng, nhưng lại không tinh thông kiếm trận.

Dù là loại kiếm trận nào, cũng khó có thể dựa vào một thanh phi kiếm để dẫn động, kiếm trận trước mắt tuy tinh diệu, nhưng với hắn thì cũng chỉ như gân gà mà thôi.

Thời gian thôi diễn kiếm trận không dài, sau một lần hô hấp, kim quang tản mát ra từ họa quyển dần thu liễm, mấy chục thanh phi kiếm bay trở lại họa quyển.

Tiếp đó kim quang lóe lên trên họa quyển, Hư Không Kiếm Hoàn bay ra từ bên trong, kim quang phía ngoài ảm đạm, tựa như hao tổn nguyên khí.

Nội tâm Liễu Minh cả kinh, phất tay triệu hồi kiếm hoàn.

Thần trí của hắn thăm dò vào bên trong Kiếm Hoàn, lập tức một làn sáng mờ màu vàng bắn ra từ bên trong kiếm hoàn, lóe lên rồi chui vào trong cơ thể Liễu Minh, thình lình chui thẳng vào trong thức hải, hóa thành một mảnh kim quang, bắn lên tiểu nhân màu đen trong thức hải.

Liễu Minh biến sắc, miệng hắn phát ra một tiếng kêu rên, lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tiểu nhân màu đen kia do thần hồn của hắn hóa thành, lúc này hắn cảm thấy đầu óc đau đớn vô cùng.

Nhưng vào lúc này, sương mù màu đen bao phủ tiểu nhân màu đen bỗng tản ra, biến thành một loạt chữ nhỏ màu vàng, dung nhập vào trong thức hải của hắn.

Liễu Minh há to miệng thở dốc, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, thì cũng hiểu rõ nội dung của những chữ nhỏ màu vàng.

Phá Nguyệt Kiếm Cương Trảm!

Đầy là một môn ngự kiếm bí thuật, chính xác hơn thì là một môn kiếm thuật đặc thù.

Môn kiếm quyết này rất đặc biệt, khắc hẳn với Thiên Cương Ngự Kiếm Thuật mà Liễu Minh tu luyện từ trước, Phá Nguyệt Kiếm Quyết đem kiếm khí dung nhập vào người, chuyển hóa thành kiếm cương chi khí có sức công phá rất lớn, lại có thể phóng ra khi cùng người khác đấu pháp.

Môn kiếm quyết này có yêu cầu rất cao với phẩm chất của phi kiếm, hơn nữa thời gian dung nhập càng dài thì uy lực khi phóng xuất càng lớn.

Căn cứ vào sự giải thích của những chữ nhỏ màu vàng, môn kiếm quyết này do một vị tên là Thanh Mộc lão tổ Ma Nhân tự nghĩ ra Ma tộc Ngự Kiếm Thuật, lão đã từng dùng bộ kiếm quyết này ở cảnh giới Thiên Tượng, vượt cấp chém giết một Thông Huyền đại năng chân chính.

Tâm thần Liễu Minh ầm ầm rung động, uy lực Hư Không Kiếm của hắn cực lớn, lại có thêm môn kiếm quyết này, hắn liền có thêm một đòn sát thủ.

Chỉ tiếc từ khi hắn tới Trung ương Hoàng thành, Ma Thiên giống như người ngủ say, triệt để ẩn núp, nếu không hắn có thể hỏi lão một chút về tu vi cùng lai lịch của Mộc Thanh lão tổ.

Sau một lát, Liễu Minh thở nhẹ một hơi, kìm lại cảm giác hưng phấn, nhặt lên Kiếm đồ họa quyển dưới đất.

Thứ này lại biến thành vật như trước kia, không có nửa điểm linh tính.

Hắn xoay người nhìn Kiếm đồ họa quyển một chút rồi thu nó vào. Chắc là vật này được Mộc Thanh lão tổ lưu lại, sau này chắc vẫn có thể dùng.

Hắn nghĩ vậy, lật tay lấy ra một viên đan dược, uống vào rồi lặng lẽ vận chuyển Minh Cốt Quyết, khôi phục lại thần hồn cùng pháp lực đã tiêu hao.

Hai ngày kế tiếp, Liễu Minh tham gia mấy đấu giá hội, trao đổi hội giữa các Thiên Tượng Cảnh Ma Nhân, hắn cũng mua được một ít tài liệu trân quý, đặc biệt tại một trao đổi hội, hắn dùng giá cao mua được một đoạn Huyết Hủ Mộc, vật này là tài liệu tốt giúp Ma Thiên cô đọng ma thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.