Chương trước
Chương sau
Dịch giả: tieukinh, nila32

Rẹt!

Không trung đột nhiên nổi lên huyết quang, trên đầu con rết kia bỗng xuất hiện gợn sóng, rồi một cơn đau kịch liệt truyền tới, cái đầu của nó đã bị một cánh tay mơ hồ đột nhiên xuất hiện xuyên thủng, máu tươi tràn ra ào ào. Ánh mắt con Minh trùng này lộ vẻ không thể tin nổi, thân thể to lớn co giật mấy cái rồi ngã vật xuống dòng sông ngầm, giãy giụa mấy cái rồi tắt thở.

Bóng người mơ hồ trên không kia chỉ hơi nhoáng lên một cái, sau một đợt sóng cuốn qua liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện. Con Phá Địa Long đang chạy trối chết phát hiện ra tình hình sau lưng thì ngạc nhiên quay đầu lại nhìn mấy lần, con mắt hẹp dài chớp chớp mấy cái, giây lát sau lại lắc lắc người mấy lần rồi chạy đi xa, bộ dạng rất buồn cười. Một trận tiếng gào phẫn nộ truyền tới, từ mặt đất ven sông lại nhảy ra mấy con Minh trùng, cầm đầu là một con Minh trùng Chân Đan cảnh. Vừa mới thấy thi thể con rết kia nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mấy con Minh trùng này liền hưng phấn lao tới, rất nhanh đã ăn sạch thi thể nó.

Tiếp theo con Minh trùng Chân Đan kia lại dẫn cả đám theo mùi máu đuổi theo hướng Phá Địa Long vừa chạy. Mấy con Minh trùng này vừa đi khỏi thì dưới sông dần dần hiện ra một bóng người, bạch quang lóe lên liền lộ ra thân hình Liễu Minh. Một cánh tay của hắn đầm đìa máu tươi, dưới hắc quang, trên vết thương có vô số da thịt mọc ra nhanh chóng, trong nháy mắt cánh tay đã lành lặn như thường. Hắn nhìn đám Minh trùng ở phía xa, thở dài một hơi Độn Thiên Tuyệt Ảnh phù tuy cực kì huyền diệu nhưng cũng không thể khiến người ta hoàn toàn trở nên vô hình, gặp ngoại lực tác động vẫn có thể bị bại lộ. Đây đã là nơi sâu trong vùng Minh tộc đóng quân, chỉ cần bất cẩn một chút liền bị cao giai Minh trùng phát hiện. Lúc nãy hắn đã liều mạng chịu trả giá để dùng một kích tiêu diệt con Minh trùng kia. May mà khả năng khôi phục của Thiên Yêu tinh huyết trong người hắn cực kì cường hãn, hành động này cũng không khiến hắn hao tổn quá nhiều nguyên khí.

Liễu Minh xử lý vết thương xong liền vô thanh vô tức bơi về phía trước. Trải qua lần này, đoạn đường tiếp theo hắn càng cẩn thận hơn. Khi đến phạm vi trăm dặm quanh Lạc Hà Phong, tuy ở phụ cận con sông ngầm này vẫn chưa phát hiện Minh trùng, nhưng với sự mẫn cảm của Liễu Minh, hắn vẫn phát hiện ra ở đây Minh tộc đã bố trí rất nhiều lính canh ngầm. Có điều Độn Thiên Tuyệt Ảnh phù có công dụng ẩn nặc rất thần diệu, lại thêm sự cẩn thận của hắn, khoảng ba bốn canh giờ sau hắn rốt cuộc đã đến được Lạc Hà Phong. Cách sơn mạch Vạn Linh hơn mười vạn dặm về phía Tây có một ngọn núi cực lớn màu xám đen. Đây chính là Lạc Hà Phong, dưới núi là một sơn cốc rộng lớn, bốn phía là núi cao kéo dài liên miên.

Giữa nơi sâu trong sơn cốc, trên không có một khe nứt không gian lớn hai ba trăm trượng tản mát ra U quang như mặt kính khiến không khí xung quanh cực kỳ hỗn loạn. Sơn cốc vốn tĩnh lặng thì lúc này lại tràn ngập tiếng ồn, vô số Minh trùng lớn nhỏ tụ tập ở bãi đất bằng trong sơn cốc, hoặc leo lên những gò núi xung quanh. Đám Minh trùng này nhìn thì có vẻ tạp loạn nhưng thực chất lại phân thành mấy khu vực rõ ràng, phần đông Minh trùng chỉ có thể tụ tập ở ngoài sơn cốc. Minh trùng trong sơn cốc tu vi đều là Hóa Tinh kỳ trở lên, trên một thạch đài bằng phẳng ở dưới khe nứt không gian, không ngờ có mấy con Minh trùng hình người đang đứng. Minh trùng xung quanh nhìn về mấy con Minh trùng hình người kia đều lộ vẻ sợ hãi, không dám đứng quá gần.

Mấy con này tỏa ra linh áp hùng hậu, không ngờ đều là Minh trùng Thiên Tượng cảnh. Trong một hang động ở dưới sơn cốc, có một bóng người vô thanh vô thức đi vào, nấp sau một tảng đá lớn ở gần miệng hang. Trong hang còn có một con Minh trùng Hóa Tinh hậu kỳ, nhưng nó không hề phát hiện ra bóng người ở ngay bên cạnh. Bóng người này đương nhiên là Liễu Minh, hắn sau khi ra khỏi con sông ngầm kia liền thu liễm toàn bộ pháp lực rồi tốn không ít thời gian mới đến được sơn cốc này. Khắp nơi đều dày đặc Minh trùng, Liễu Minh không dám dùng thần thức mà chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt hắn tập trung vào khe nứt không gian trên sơn cốc. Đây chính là không gian thông đạo trên địa đồ, không khí xung quanh cực kỳ nặng nề, thỉnh thoảng từ không gian thông đạo kia truyền ra mấy luồng linh áp khiến hắn phát run. Liễu Minh không dám nhìn lâu, hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay phải, một chiếc nhẫn màu xanh trên tay hắn liền vô thanh vô tức vỡ vụn.

Trên một ngọn núi ở cách Lạc Hà Phong mấy nghìn dặm, có gần vạn đệ tử Thái Thanh Môn đang đứng. Trên một bình đài ở giữa ngọn núi, Thiên Qua chân nhân đang yên lặng đứng nhìn về phía Lạc Hà Phong, dường như đang đợi điều gì đó. Sau lưng lão có mấy người đang đứng, ngoài Kim Liệt Dương còn có một lão giả áo xám và một đạo cô áo trắng đều có tu vi Thiên Tượng. Bốn người đều im lặng, đám đệ tử xung quanh đương nhiên cũng không mở miệng, yên lặng chờ lệnh. Có điều chốc chốc lại có kẻ nhìn về bốn người này với vẻ nghi hoặc. Trong đám đệ tử xung quanh, ở hàng đầu không ngờ chính là chưởng tọa của các phong trong nội môn, hiện mỗi người đang suất lĩnh một đám đệ tử bản môn. Chưởng tòa của Lạc U Phong là Âm Cửu Linh cũng có mặt ở đây hơn nữa còn đứng cách vị trí của Thiên Qua chân nhân không xa, sau lưng y là hai ba mươi tên đệ tử nội môn của Lạc U Phong. Hiểu Ngũ cũng có mặt trong số đó. Qua nhiều năm như vậy thế nhưng vẻ ngoài của cô gái này cũng không phát sinh bao nhiêu biến hóa, vẫn là bộ dáng có chút lạnh lùng như băng tuyết. Chỉ là ánh mắt của nàng lúc này thỉnh thoảng lại mang một tia lo lắng nhìn về phía Lạc Hà Phong.

“Sư tôn, Liễu sư đệ xuất phát đã lâu tại sao đến giờ vẫn không có tin tức gì?” Hiểu Ngũ khẽ nhúc nhích bờ môi truyền âm cho Âm Cửu Linh.

“Yên tâm đi, tu vi của Liễu Minh hiện tại đã đạt đến Chân Đan trung kỳ đỉnh phong. Hơn nữa ta xem trong cơ thể hắn còn mơ hồ toát ra bảo quang, tiềm mà không phát, chỉ sợ đứa nhỏ đã sớm hoàn thành việc tế luyện pháp bảo Sơn Hà Châu. Với thực lực mạnh mẽ như vậy vi sư lúc này vị tất đã là đối thủ của nó. Hơn nữa sư đệ ngươi còn được Thái Thượng trưởng lão Thông Huyền ban tặng biết bao bảo vật, tuyệt đối sẽ không có việc gì.” Âm Cửu Linh mỉm cười, truyền âm trả lời.

“Người nói cũng đúng. Liễu sư đệ cơ trí như vậy, dù có chuyện gì phát sinh, hắn cũng có thể ứng phó một cách dễ dàng. Thật không nghĩ tới tiểu tử này mất tích nhiều năm như vậy, không ngờ lại rơi xuống Cửu U Minh Giới, nơi được xem là vùng đất khởi nguyên của công pháp quỷ đạo. Có cơ hội ta nhất định bảo hắn chỉ điểm một phen.” Hiển Ngũ nghe vậy bèn nhẹ cắn môi một cái, trong mắt hiện lên một chút dị sắc.

“Dù cho thành công hoàn tất nhiệm vụ để trở thành đệ tử Bí truyền nhưng Liễu Minh trên danh nghĩa vẫn là đệ tử của ta, ngươi còn sợ không có cơ hội gặp nó hay sao?” Âm Cửu Linh mang vẻ mặt giống như cười mà phải không phải cười liếc nhìn Hiểu Ngũ một cái sau đó chậm rãi nói ra.

“Sư tôn, người nói gì vậy chứ?” Hiểu Ngũ nghe vậy khuôn mặt chợt nổi lên một hồi đỏ tươi, hờn dỗi liếc nhìn họ Âm một cái.

“Đứa nhỏ ngốc này, những lời vi sư vừa nói chính là lời khuyên thật tâm của ta dành cho ngươi. Với tư chất cùng thực lực mà Liễu Minh biểu lộ, chẳng những dành được sự chú ý của chưởng môn Thiên Qua mà ngay đến lão tổ Huyền Ngư cũng không tiếc lời khen ngợi. Chỉ cần cho hắn thời gian phát triển, về sau nhất định trở thành nhân vật phong vân của Thái Thanh Môn. Ai, vi sư lúc này quả thật vô cùng hối hận vì đã đồng ý cho sư đệ của ngươi tiến hành hẹn ước song tu với nha đầu Già Lam của Phiêu Miểu Phong.” Sau khi nhìn thật sâu Hiểu Ngũ một cái, Âm Cửu Linh mới truyền âm nói ra.

“Sư tôn, người nói gì vậy… Ta đối với Liễu sư đệ không có…”

Hiểu Ngũ nghe vậy càng trở nên lúng túng. Áng hồng trên khuôn mặt theo đó càng trở nên đậm màu, ánh mắt ngượng ngùng dò xét xung quanh. Cũng may mọi người đều mải quan sát núi Lạc Hà ở phía xa vì vậy không hề để ý đến biểu hiện của hai thầy trò bọn họ.

“Hiểu Ngũ, ngươi và Liễu Minh vốn là tỷ đệ đồng môn lại trải qua thời gian chia ngọt xẻ bùi tại Ác Quỷ Đạo, vi sư tin tưởng tiểu tử kia nhất định cũng có cảm tình với ngươi. Chỉ là ngươi phải nhanh chóng bắt lấy cơ hội này. Nha đầu Già Lam tuy là người quen cũ của nó, lại có tư sắc không tệ thế nhưng đến giờ vẫn chỉ là một tu sĩ Giả Đan kỳ cỏn con mà thôi, thân phận không quá xứng đôi với Liễu Minh. Với dung mạo cùng thực lực của ngươi, muốn vượt qua nàng cũng không phải là chuyện không thể. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, về sau ngươi có tìm đến khóc lóc, ta tuyệt đối sẽ không quan tâm.” Âm Cửu Linh vừa cười hắc hắc vừa không ngừng lên tiếng trêu chọc.

Sắc mặt của Hiểu Ngũ càng ngày càng hồng, nghe đến đó nàng chợt nhẹ nhàng dẫm chân một cái sau đó nhanh chóng bước sang một bên. Nhìn thấy thần sắc của Hiểu Ngũ như vậy, khuôn mặt Âm Cửu Linh không khỏi lộ ra một chút vui vẻ. Ngay tại lúc này, một người đàn ông trung niên vận áo bào xám chân đạp hôi vân chậm rãi tiến tới. Chính là Điền trưởng lão của Lạc U Phong mà Âm Cửu Linh vẫn thường tỏ ra nể trọng.

“Như thế nào, Hiểu Ngũ không đồng ý sao?” Trưởng lão họ Điền dường như biết rõ nội dung cuộc trò chuyện giữa hai thầy trò họ Âm bèn lên tiếng hỏi dò.

“Nữ nhi dễ xấu hổ ấy mà, tuy Hiểu Ngũ ngoài miệng không chịu đáp ứng thế nhưng ta biết rõ trong lòng đứa nhỏ này đã sớm nguyện ý ngàn lần.” Âm Cửu Linh thản nhiên trả lời.

“Liễu sư điệt thích thực là rồng phượng giữa loài người. Chỉ là không biết hắn có nguyện ý việc này hay không.” Điều trưởng lão gật nhẹ đầu thế nhưng thần sắc có chút lo lắng.

“Mưu sự tại nhân, Hiểu Ngũ là lựa chọn tốt nhất để tiếp quản vị trí chưởng tòa Lạc U Phong. Nếu có thể thắt chặt quan hệ giữa Liễu Minh với nhất mạch chúng ta là tốt nhất, bất quá việc này cũng không phải là bắt buộc. Bằng vào tình cảm sư đồ giữa bọn ta, về sau không lo hắn không để tâm đến chi phái Lạc U Phong.” Âm Cửu Linh nhẹ giọng đáp lời.

Điền trưởng lão nghe vậy âm thầm gật đầu.

Cách đó không xa, chưởng tòa Phiêu Miểu Phong là Thiên Âm thượng nhân cũng mang theo không ít đệ tử đến đây. Sau lưng bà ta là một thiếu nữ tuyệt sắc thân vận áo lam không ngừng hấp dẫn ánh mắt của vô số đồng đạo chung quanh. Cô gái này không ai khác chính là Già Lam. Đúng vào lúc này, một vị phu nhân xinh đẹp mặc áo dài trắng tiến đến khẽ nói gì đó bên tai Thiên Âm thượng nhân. Người phụ nữ này chính là sư phụ của Già Lam, Ngọc Âm Tử, cũng là trưởng lão của Phiêu Miểu Phong. Sau khi nhìn qua Già Lam một cái, Ngọc Âm Tử lập tức gật đầu bẩm báo với chưởng tòa của mình:

“Không sai, ta đã điều tra rõ ràng. Lần này, đệ tử mà Thiên Qua chưởng môn phái đi lẻn vào núi Lạc hà chính Liễu Minh của Lạc U Phong.”

Già Lam nghe vậy, thân thể mềm mại không khỏi có chút run rẩy thế nhưng khuôn mặt lại hiện lên vẻ vui mừng không thể che giấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.