Chương trước
Chương sau
Dịch giả: nila32, Khói

Một hỏi, một thưa, một lòng kính

Hai người, hai mặt, hai dạ thành

(tridatinh)

Liễu Minh nghe vậy không khỏi giật mình. Khi hắn đang định hỏi cho kỹ càng thì cặp mắt khổng lồ giữa không trung đã tỏa ra vòng tròn ánh vàng rực rỡ trông như đồng tử khổng lồ của nó vậy.

Xoẹt!

Một đạo hoàng quang xuất phát từ đôi cự nhãn trên cao đã bất ngờ bắn về phía bản sao ‘Âm Lưu’ với tốc độ nhanh đến chóng mặt khiến gã nhất thời cả kinh, vội vàng vung vẩy trường kiếm màu đen trong tay tạo thành mười đạo hắc quang che chắn cẩn mật khắp nơi trước người. Đồng thời, theo sự thay đổi của pháp quyết trên tay, hư ảnh pháp tướng sau lưng bản sao ‘Âm Lưu” cũng phát ra hôi quang rực rỡ bao bọc gã ta vào giữa.

Tiếng vang thật lớn truyền đến khiến toàn bộ không gian tối tăm không ngừng rung lắc dữ dội!

Sau khi kim quang tắt lịm, võng kiếm đen kịt trước người bản sao “họ Âm” cùng màn sáng màu xám do hư ảnh pháp tướng biến thành đều bị hoàng quang xuyên thủng một cách dễ dàng. ‘Âm Lưu’ giả mạo chỉ kịp hét lên một tiếng, phần eo trở lên đã bị kim quang cắn nuốt toàn bộ. Hư ảnh pháp tướng sau lưng sau khi chớp nháy một hồi cũng lập tức tiêu tán hoàn toàn. Tuy vậy, thần sắc của Âm Lưu thoạt nhìn có chút căng thẳng. Chỉ thấy y không có chút nào buông lỏng, trong miệng không ngừng tụng niệm chú ngữ, hai tay đánh ra mấy đạo pháp quyết khiến cho cặp mắt vĩ đại giữa không trung sau khi chuyển động một hồi mới chậm rãi khép chặt trở lại. Khi cột sáng màu vàng hoàn toàn biến mất, không gian màu xám mới lần nữa khôi phục trạng thái tĩnh lặng. Lúc này, Âm Lưu mới an tâm thở nhẹ một hơi. Sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, một tay phất lên thúc giục hư ảnh pháp tướng nhanh chóng thu nhỏ rồi chui ngược vào trong cơ thể.

“Phanh” một tiếng giòn vang!

Mặt ngoài tấm kính đột nhiên nổi lên một tầng tinh quang nhàn nhạt khiến cho cả tấm thình lình trở nên trong suốt rồi lập tức vỡ tan thành mảnh vụn. Sau một khắc, không gian màu xám bên trên cũng không ngừng nổi lên vô số quang điểm màu trắng, thoạt nhìn giống như sao đêm trên trời rơi xuống. Tiếp đó, bốn phía xung quanh cũng bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng cột sáng màu trắng cũng liền theo đó bắn ra tứ phía khiến toàn bộ không gian phát sinh dấu hiệu vỡ nát giống như tấm gương vừa rồi. Liễu Minh chỉ cảm thấy hoa mắt một hồi, thân thể liền theo đó trở nên nhẹ bẫng, đến khi hắn tỉnh táo trở lại thì nhận ra bản thân đã xuất hiện ở sơn cốc rộng lớn lúc trước. Âm Lưu lúc này cũng xuất hiện trước đó không xa.

Nơi này là… Liễu Minh tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Chỉ thấy trên mặt đá cách đó không xa thình lình hiện ra bốn chữ ‘U Vương Chi Thương’ được viết bằng cổ tự U tộc. Ngoài ra xung quanh cốc khẩu còn xuất hiện hơn hai mươi gốc cổ thụ lớn nhỏ không đều, cành lá rậm rạp nhưng gốc nhỏ nhất trong đó cũng đã cao hơn trăm trượng.

“Nơi này chính là U Vương Chi Thương.” Không chờ Liễu Minh thắc mắc, Âm Lưu đã chợt lên tiếng xác nhận.

Ngay sau đó, ánh mắt của y nhìn về phía trung tâm sơn cốc mơ hồ hiện lên thần sắc suy tư. Liễu Minh nghe vậy, thần sắc khẽ động như chợt nhớ ra gì đó bèn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho ngoài thân xuất hiện một tầng hắc khí có hình áo choàng màu đen. Sau khi thu lại áo choàng, cơ thể họ Liễu liền khôi phục hình dạng vốn có. Âm Lưu thấy vậy cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm.

“Không biết hiện ta vẫn nên gọi các hạ là Âm Lưu hay là Lục Âm tổ sư?” Một lát sau, Liễu Minh rốt cuộc lên tiếng thắc mắc.

“Ngươi đến tột cùng là đệ tử của Man Quỷ Tông hay vẫn là đệ tử Thái Thanh môn? Tại sao lại lưu lạc đến Cửu U Minh Giới?” Âm Lưu không vội trả lời vấn đề của Liễu Minh mà lại hỏi ngược một câu.

“Tại hạ Liễu Minh. Vừa rồi thông qua hình ảnh trong kính, các hạ ắt đã nhìn ra xuất thân của ta đúng là từ đại lục Vân Xuyên, đã từng bái nhập Cửu Anh nhất mạch của Man Quỷ Tông. Về sau dựa vào cơ duyên xảo hợp, ta đã trở thành đệ tử nội môn của Lạc U Phong. Đây là thân phận lệnh bài của ta tại Man Quỷ Tông và Thái Thanh Môn, mời xem qua.”

Liễu Minh không hề có ý định giấu diếm điều gì bèn nói qua thân phận bản thân rồi lật tay lấy ra hai tấm lệnh bài biểu thị thân phận của mình. Sau khi nhận lấy đồ vật từ tay họ Liễu, Âm Lưu nhẹ nhàng vuốt ve hai tấm lệnh bài một lát, trong mắt vô tình lóe hiện ánh nhìn nhớ nhung.

“Khi còn ở Man Quỷ Tông, tại hạ đã từng gặp qua một tia thần niệm do Lục Âm tổ sư lưu lại trên Lưu Ảnh Bích hơn nữa còn có duyên tiếp nhận hai môn thần thông Long Hổ Minh Ngục Công cùng Thái Cương Kiếm Quyết của người từ đó mới có cơ hội bái nhập Thái Thanh môn.” Liễu Minh nhìn qua Âm Lưu, sau đó dường như nhớ ra điều gì bèn từ từ kể lại.

“Lưu Ảnh Bích…” Âm Lưu thì thào tự nói một câu. Sau một thoáng trầm mặc y liền vung tay ném trả lệnh bài về tay họ Liễu.

“Không sai, những gì mà người đã thấy đều là sự thật. Năm đó, ta từng được biết đến với cái tên Lục Âm.” Sau khi suy nghĩ một hồi, Âm Lưu rốt cuộc thở dài một tiếng.

“Đệ tử Liễu Minh, bái kiến Lục Âm tổ sư.”

Sau khi nhận lấy hai miếng lệnh bài, Liễu Minh thần sắc nghiêm nghị cúi người hành lễ. Lần bái lạy này là thật phát ra từ lòng biết ơn của hắn. Không nghĩ tới hành trình dọc theo Minh giới lần này, họ Liễu lại có cơ hội diện kiến nhân vật có ảnh hưởng sâu xa nhất đến con đường tu luyện của mình. Nghĩ lại, cuộc đời hắn đều làm bạn với việc tu luyện Minh Cốt Quyết cùng Long Hổ Minh Ngục công, thậm chí đến Thái Cương Kiếm Quyết cũng gián tiếp xuất phát từ Lục Âm sư tổ, đặc biệt hơn... những thứ trên đã giúp ích thật lớn tới việc tu luyện của hắn, mà khi xưa, nếu không có phần cơ duyên này, hắn tuyệt đối không có khả năng tu luyện tới cảnh giới bây giờ. Thậm chí đến ngay cả linh sủng Cốt Hạt, đều là tìm được từ bên trong U Minh Quỷ Địa, địa phương do chính Lục Âm sư tổ tạo ra. Hơn nữa nhờ có Lục Âm sư tổ cộng thêm cơ duyên xảo hợp, hắn mới có thể bái nhập làm môn hạ Thái Thanh môn, một trong tứ đại Thái tông của nhân tộc ở Trung Thiên đại lục, chính vì điều này đã giúp hắn có thêm nhiều loại tao ngộ để đi tới hiện tại...

Có thể nói, nếu không gặp Lục Âm tổ sư thì con đường tu luyện của hắn có lẽ đã rẽ sang một hướng khác.

"Liễu đạo hữu không cần đa lễ, Lục Âm là quá khứ, hiện tại ta mặc dù có được đại bộ phận trí nhớ của Lục Âm, nhưng mà quả thật ta đã chuyển sinh thành U tộc, bây giờ ta là Âm Lưu, đệ tử thứ chín của U vương U Thanh vực, sớm đã không phải là Lục Âm trước kia rồi." Âm Lưu nghiêng người đáp lại rồi vẫy vẫy tay nói.

Liễu Minh nghe vậy, thân thể mới đứng thẳng lại. Lúc trước hắn nhìn hình ảnh trong kính, đã đoán được điều này. Người sống ở U tộc có phần lớn là những sinh linh từ giới diện khác sau khi chết đi, linh tính chuyển hóa mà thành, điều này cũng không có gì kỳ quái cả.

"Đúng rồi, ngươi còn không nói, bản thân là đệ tử Thái Thanh môn, tại sao lại đi tới Cửu U Minh Giới?" Lúc này, Âm Lưu tò mò hỏi ngược lại.

"Tiền bối, là thế này..." Liễu Minh đem quá trình đại khái nói thoáng qua một lần, từ việc hắn tiến vào Ác Quỷ Đạo để rèn luyện, đến việc bị Quỷ Soái thiên tượng đuổi giết, sau đó bất đắc dĩ trốn vào vòng xoáy không gian để chạy trốn, rồi ngẫu nhiên mới đi vào Cửu U Minh giới.

"Ác Quỷ Đạo... Vậy tình hình hiện tại của Man Quỷ Tông cùng Thái Thanh môn là như thế nào?" Âm Lưu mang theo một tia cảm khái, thì thầm một tiếng không nghe rõ, rồi do dự một chút mới hỏi.

Ánh mắt Liễu Minh chớp động, nội tâm cũng than thầm, mặc dù trong miệng Âm Lưu nói hắn không phải là Lục Âm Chân Nhân, nhưng trong nội tâm vẫn là có chút tưởng nhớ về quá khứ đã qua.

"Tại hạ rời khỏi Man Quỷ Tông đã nhiều năm, vì vậy tình huống hiện tại không hề biết, bất quá lúc tại hạ còn ở Man Quỷ Tông, tông môn có tu sĩ Hóa Tinh Kỳ tọa trấn và nằm bên trong lục đại phái của Đại Huyền Quốc, địa vị coi như cũng có phần siêu nhiên. Còn về Thái Thanh môn vẫn là một trong tứ đại Thái tông của nhân tộc, bên trong tông môn anh kiệt xuất hiện lớp lớp, khí vận hưng thịnh của môn phái đứng hàng đệ nhất." Liễu Minh chậm rãi nói.

"Rất tốt, như vậy ta cũng an tâm. Đúng rồi, Ngân Tuyền cốc Long gia... Tình hình gần đây như thế nào?" Âm Lưu gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Bỗng nhiên hắn lại nghĩ tới điều gì, liền hỏi.

"Trong hàng hậu bối của Long gia có một người tên là Long Nhan Phỉ, nàng là nữ kiếm tu thiên tài, hiện là sư tỷ của tại hạ, hôm nay đã tu luyện đến cảnh giới Giả Đan, bái nhập làm môn hạ nội môn Thiên Kiếm Phong. Đã nói đến đây rồi, vãn bối có một chuyện muốn nói rõ với tiền bối, năm đó tại hạ đạt được một miếng kiếm phôi chi linh của tiền bối lưu lại bên trong Lưu Ảnh Bích và cũng đã từng đáp ứng sẽ truyền lại cho hậu nhân Long gia. Bất quá sau này, ở Nam Hải chi vực tại hạ gặp phải cường địch, để bảo vệ bản thân, bất đắc dĩ đã dẫn bạo kiếm phôi chi linh, vì vậy không thể hoàn thành giao phó, xin hãy tha lỗi cho tại hạ." Liễu Minh áy náy trả lời đồng thời khom người thi lễ!

"Tự bạo cũng đã tự bạo rồi, không sao! Năm đó ta lưu lại miếng kiếm phôi chi linh kia, chỉ là cao hứng nhất thời, vốn không phải sự tình lớn lao gì. Hôm nay đã biết rõ tất cả Long gia đều mạnh khỏe, ta cũng yên lòng." Âm Lưu không thèm để ý chút nào nói.

"Đa tạ tiền bối rộng lượng tha thứ." Liễu Minh nghe vậy, thở nhẹ ra một hơi.

Hắn tự hỏi bản thân mặc dù không phải người tốt lành gì cả, nhưng xưa nay hắn vẫn trọng lời hứa, tuy rằng ngày trước dung hợp kiếm phôi chi linh chính là do Ma Hồn bên trong lồng giam thực hiện, nhưng việc này một mực vẫn là một cây gai vướng lại trong lòng hắn, hôm nay đã được Âm Lưu thông cảm, hắn liền cảm thấy bản thân thật nhẹ nhõm.

"Sự tình kiếm phôi chi linh, nếu ngươi không nói, ta cũng sẽ không biết, bất quá ngươi có thể thẳng thắn như vậy, ngược lại đã vượt quá dự liệu của ta..." Âm Lưu đánh giá toàn thể Liễu Minh vài lần, chợt cười nói.

"Vãn bối mặc dù có rất nhiều khuyết điểm, nhưng tự nghĩ chính bản thân mình vẫn tận lực giữ chữ tín làm đầu." Liễu Minh nghe vậy, khẽ nhếch miệng trả lời.

"Bất kể nói như nào, năm đó ta lưu lại Lưu Ảnh Bích ở Man Quỷ Tông, coi như là đợi gặp được một người hữu duyên, cũng không uổng những tâm huyết mà năm đó ta đã tiêu phí." Âm Lưu cười lớn.

"Đa tạ tiền bối năm đó đã thành toàn." Liễu Minh cũng mỉm cười.

"Lại nói tiếp, ngươi là tu sĩ Nhân tộc lại một thân một mình, vậy mà dám mạo hiểm thật lớn để đến đây, có phải là do nguyên nhân bắt buộc nào đó?" Âm Lưu như nhớ ra điều gì, thần sắc ngưng tụ liền hỏi.

Liễu Minh nghe vậy, nhướng mày, sau đó trầm ngâm một lát mới nói:

"Không dối gạt Lục Âm tiền bối, vãn bối lần này tiến vào U Vương Chi Thương, mục đích chính là đạt được một quả Cửu Chuyển U Hạch."

"Cửu Chuyển U Hạch! Vật này chính là sau khi U vương Thông Huyền tọa hóa còn lưu lại, cực kỳ trân quý, hơn nữa hễ là nơi U vương vẫn lạc, cấm chế phòng thủ đều cực kỳ nghiêm mật, cho dù là tu sĩ Thiên Tượng cũng không có nắm chắc nhất định sẽ đạt được nó." Trong mắt Âm Lưu hiện lên một tia kinh ngạc.

"Vãn bối cũng là bất đắc dĩ, việc này liên quan đến việc tại hạ có thể rời khỏi Cửu U giới để phản hồi Trung Thiên đại lục hay không, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, tại hạ nhất định vẫn phải thực hiện." Liễu Minh bất đắc dĩ trả lời, nhưng ánh mắt hắn kiên định muôn phần.

"Thì ra là thế... Kỳ thật, ta gặp ngươi ở đại hội Động Hào, đã phát hiện ra ngươi không phải là U tộc, mà là tu sĩ Nhân tộc." Âm Lưu gật gật đầu, bỗng nhiên lại nói một câu đầy thâm ý.

"Nói vậy ý định ban đầu của tiền bối là..." Liễu Minh nghe vậy khẽ giật mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.