Chương trước
Chương sau
Dịch giả: nila32, Gia Nguyên

Thỉnh La Hầu, Liễu Minh tiềm hư cảnh

Đọng chân đan, thiên tượng chấn Minh Hà.

(NguyenDuy),

Liễu Minh thấy vậy, trong ánh mắt chợt hiện lên vẻ nghiêm túc, ngửa mặt lên thét dài một tiếng, hắc khí trên người tuôn ra mãnh liệt, đan xen bao quanh hắn rồi nhanh chóng tạo thành một lá chắn bằng hắc khí dày đặc.

Ầm ầm!

Hồ quang màu tím đang rơi xuống bỗng nhiên uốn quanh rồi bốc lên, cuối cùng hóa thành một con cự mãng màu tím to như thùng nước, cự mãng lao lên đánh vào phía trên lá chắn bằng hắc khí, phát ra một tiếng sét đánh đinh tai nhức óc.

Ầm!

Cự mãng tử sắc bỗng chốc nổ tung ra hóa thành vô số hồ quang, bao trọn cả lá chắn hắc khí vào bên trong. Bên trong những luồng hồ quang đang nhảy múa, lá chắn hắc khí chỉ giữ vững được hai ba lần hít thở rồi từ từ bị xé rách, trở nên mỏng manh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Bất quá cũng từ lúc đó, hồ quang màu tím giống như bị tiêu hao năng lượng mà trở nên nhỏ đi rất nhiều. Đợi đến lúc tất cả hồ quang đều tan biến thì lá chắn bằng hắc khí trên đầu Liễu Minh cũng chỉ còn lại một tầng mỏng manh. Không đợi họ Liễu thở phào nhẹ nhõm, lôi vân đen kịt bỗng quay cuồng một trận, bên dưới tử sắc điện hồ đang lưu chuyển lại là một đợt tử sắc lôi điện chi chít rơi xuống. Ngay lúc này, tử sắc điện hồ đầy trời bỗng nhiên ngưng tụ thành hai con tử sắc lôi mãng giữa không trung, rõ ràng còn thô to hơn gấp đôi lúc trước. Ánh mắt Liễu Minh khẽ ngưng lại, hai tay giơ lên, bên dưới một luồng ánh vàng chợt lóe lên rõ ràng là ba viên ngọc màu vàng đất, xoay quanh treo lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, những mảnh ánh sáng màu vàng đậm đặc tuôn ra từ bên trong ba hạt châu. Ngay sau đó, hư ảnh của ba ngọn tiểu sơn màu vàng giống như gác lửng rất sống động từ tử hiện ra ngay trong những mảnh hào quang màu vàng đó.

Giữa một tiếng nổ đùng đùng kinh thiên động địa là hai con tử sắc lôi mãng, điện quang ngoài thân đại phóng, cả hai cùng xoay quanh lao nhanh xuống dưới. hung hăng đánh mạnh lên ba ngọn tiểu sơn màu vàng bên dưới, làm phát ra âm thanh nổ vang bùm bùm không dứt. Hư ảnh ngọn tiểu sơn do Sơn Hà Châu biến hóa rõ ràng bền vững hơn so với hắc sắc âm khí mà Liễu Minh thúc giục, vững vàng đón đỡ được một trận lôi điện này. Sau khi liên tục giáng xuống hai đợt điện hồ, diện tích của hắc sắc lôi vân trên bầu trời rõ ràng đã nhỏ đi rất nhiều, thế nhưng điện xà bên trong lôi điện lại càng lúc càng đông đúc, âm thanh sấm sét liên tục vang lên dường như có thể xé rách màng nhĩ mọi người!

Minh Hà chi thủy bên dưới Liễu Minh cũng nổi lên những đợt sóng dữ, từng vòng từng vòng xoáy màu đen bỗng nhiên xuất hiện, những trận hắc sắc âm khí bốc hơi lên, lần lượt nhập vào trong cơ thể của Liễu Minh, giúp hắn nhanh chóng khôi phục lại pháp lực đã tiêu hao. Tiếng sấm ầm ầm tiếp tục vang lên một lần nữa, lại là một vòng tử sắc điện hồ to chừng cái bát điên cuồng trút ra, hóa thành ba con tử sắc lôi mãng vô cùng to lớn giữa không trung, một hơi lao xuống Liễu Minh bên dưới. Liễu Minh biến sắc, hoàng quang trên người chợt lóe rồi lại tế ra ba viên Sơn Hà Châu. Dưới sự cuồng quyển của những luồng quang hà màu vàng do sáu viên Sơn Hà Châu phát ra, chỉ trong phút chốc chúng đã hóa thành hư ảnh của sáu ngọn tiểu sơn màu vàng to lớn, xoay tròn rồi nghênh tiếp ba con tử sắc lôi mãng đang rơi xuống.

Tiếng sấm nổ vang!

Vô số điện mang màu tím và bảo quang màu vàng đất đan xen lẫn nhau, chiếu sáng cả bầu trời lẫn mặt sông vốn đã đen nghịt. Phía trên Minh Hà ở nơi xa, hiện ra hai bóng người một lớn một nhỏ, đúng là Hạt nhi và Phi nhi chẳng biết xuất hiện từ lúc nào. Hai người cảm nhận được uy thế của hắc sắc lôi vân trên bầu trời, vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt, lôi kiếp có uy lực to lớn đến thế khiến cho trong lòng bọn họ không khỏi sợ hãi.

“Phi nhi, ngươi nói xem chủ nhân có thể bình yên vượt qua lần lôi kiếp này hay không?” Sắc mặt Hạt nhi trông còn kém hơn cả Phi nhi, nói với vẻ lo sợ bất an.

“Nhục thân của chủ nhân cứng cỏi, pháp lực lại thâm hậu, hiện giờ đã luyện thành pháp bảo mười hai viên Sơn Hà Châu, đương nhiên có thể bình yên vượt qua!” Khuôn mặt nhỏ của Phi nhi tuy căng thẳng, nhưng vẫn dùng sức gật đầu, nói với giọng điệu chắc chắn.

Hạt nhi nghe được lời này, gương mặt trắng bệt khẽ nở một nụ cười, hai tay chắp lại trước người, liên tục gật đầu. nhưng rồi giống như nghĩ tới điều gì đó, lại cẩn thận nói.

“Tuy ở gần Minh Hà không có người. Nhưng nói không chừng sẽ có U tộc khác tình cờ đi ngang qua, nhất định chúng ta phải cẩn thận đề phòng.”

Phi nhi vội vàng gật đầu, sau đó hai con linh sủng hơi nhún người xuống rồi hóa thành hai luồng ánh sáng, lặn xuống Minh Hà, dần dần không còn thấy bóng dáng nữa.

Tiếng nổ vang vẫn kéo dài không dứt.

Thời gian một nén nhang trôi qua, hồ quang mà hắc sắc lôi vân giữa không trung giáng xuống phảng phất như không bao giờ kết thúc, từng đợt từng đợt thay phiên nhau đánh xuống, chẳng những không có ý dừng lại mà uy lực còn tăng lên theo thời gian. Giờ phút này lồng ngực Liễu Minh phập phồng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lại bất giác hiện ra những sợi tơ máu, nhưng ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời lại tràn đầy chiến ý bất khuất!

Mười viên Sơn Hà Châu trên đỉnh đầu hắn dưới sự lưu chuyển của vô số ánh sáng màu vàng đã hóa thành một ngọn núi lớn nguy nga hơn trăm trượng, phía ngoài có sương mù màu vàng lượn lờ, vô số phù văn nhảy múa lên xuống bên trong sương mù, lưu chuyển bất định, thoạt trông vô cùng huyền diệu.

Một khắc sau, bầu trời bỗng phát ra tiếng sét “Ầm ầm”!

Mười con tử sắc lôi giao vô cùng to lớn bỗng nhiên rống lên một trận, lần lượt hướng xuống ngọn cự phong màu vàng bên dưới mà lao đi!

Mười con lôi giao ào ào rơi xuống ngọn cự phong màu vàng, đồng thời nổ tung, hóa thành vô số tia điện màu tím kích xạ khắp nơi. Dưới sự chớp tắt của rất nhiều tia điện quang, sương mù màu vàng bên ngoài ngọn cự phong chấn động kịch liệt phảng phất như mặt nước sôi sùng sục vậy. May thay trong quá trình xoay tròn của mười viên Sơn Hà Châu vàng mịt phía dưới, nó liên tục tuôn ra rất nhiều luồng khí màu vàng tan vào trong hư ảnh của ngọn cự phong phía trên. May mà trong khi xoay tròn liên tục, mười khỏa Sơn Hà Châu lấp lánh ánh kim không ngừng tuôn ra mảng lớn khí lưu màu vàng đất, dung nhập vào trong hư ảnh cự phong. Rất nhanh sau đó, sức mạnh sấm sét trên bầu trời và khí tức do ảo ảnh cự phong phát ra không ngừng triệt tiêu lẫn nhau. Theo một tiếng nổ ầm vang, ngọn núi ánh vàng cứ thế tan biến, bất quá lôi điện tím biếc cũng theo đó không còn dày đặc như lúc đầu.

Liễu Minh thấy vậy không khỏi thở dài một hơi. Đây đã là đạo lôi điện thứ mười thế nhưng uy lực của nó đã vượt xa dự đoán của hắn. Phải biết, họ Liễu tu luyện chính là công pháp quỷ đạo vốn bị khắc chế mạnh mẽ bởi Thiên lôi chi lực. May mà hắn đã luyện thành Sơn Hà Châu. Hơn nữa, uy của bộ pháp bảo này đã vượt xa dự liệu của hắn. Tuy nó không phái là pháp bảo chuyên dùng để phòng ngự thế nhưng lại có thể ngăn cản liên tục mười đợt lôi quang oanh kích, hơn nữa bảo quang tản mát lại không hề có chút dấu hiệu suy yếu. Bất quá, bộ pháp bảo này cũng tiêu tốn của Liễu Minh không ít pháp lực. Mặc cho Minh Cốt Quyết trong cơ thể không ngừng vận chuyển thu nạp âm khí cộng thêm lượng lớn đan dược kèm theo, thế nhưng pháp lực trong cơ thể hắn đã bị hao hụt quá nửa. Thế nhưng không trung bên trên vẫn truyền ra từng tràng sấm rền liên miên bất tận, hiển nhiên lôi kiếp giáng xuống chưa hề chấm dứt!

Lúc này, trên bầu trời, lôi vân đen kịt vốn thu nhỏ không ít. Thế nhưng sau khi vòng thiên lôi thứ mười tiêu tán, mây đen lại không ngừng kéo đến mang theo từng tia điện quang gào thét, uốn lượn.

Ầm ầm!

Điện mang bên trong lôi vân thình lình đại phóng. Lúc này đây, thiên lôi giáng xuống đã không còn là sấm sét bình thường mà có hình từng quả lôi cầu mang theo chằng chịt tử sắc điện quang xen lẫn từng tia sét nhỏ màu bạc. Những tia sắc ánh bạc tuy có số lượng ít ỏi nhưng lại tản ra quang mang vô cùng chói mắt. Liễu Minh thấy vậy bèn không khỏi sinh ra một tia bất an. Thế nhưng phản ứng của hắn cũng không vì thế mà trở nên chậm lại. Chỉ thấy họ Liễu quyết đoán giơ cao hai tay, lấy thêm một viên Sơn Hà Châu. Tiếp đó, sau khi liên phun ra mấy ngụm tinh huyết, hắn liền đánh ra mười một đạo pháp quyết bí mật mang theo máu tươi dung nhập vào bên trong pháp bảo trên cao khiến cho Sơn Hà Châu phát ra hào quang càng thêm chói mắt. Hơn nữa, mười một kiện pháp bảo này còn nhanh chóng xếp trận hình vô cùng lạ mắt. Trong lúc bay lên, Sơn Hà Châu lại lần nữa phun ra vô số sương mù màu vàng đất mang theo phù văn chi chít không ngừng dung hợp với màn sương xung quanh tạo thành ngọn núi khổng lồ cao hơn trăm trượng. Gần như đồng thời, mảnh lớn hoàng mang thình lình bắn thẳng lên cao vẽ thành dòng sông rộng hơn mười trượng, tựa như mãng xà quay quanh cự sơn.

Rầm rầm rầm!

Sấm gầm ghè giận dữ, vô số lôi cầu tím biếc liền theo đó rơi xuống với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Vừa chạm phải hoàng mang do cự phong tỏa ra, chúng liền lập tức nổ tung khiến cho hoàng mang nhanh chóng bị xé rách. Tiếp đó, những đợt lôi cầu tiếp theo đã không chút chậm trễ đánh lên hư ảnh trường hà bên dưới. Trong nhất thời, quang mang ba màu tử, ngân, hắc không ngừng hòa quyện vào nhau, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh ầm ầm vang dội. Hư ảnh trường hà chỉ kiên trì không quá hai ba nhịp thở liền ầm ầm tán loạn, lần nữa hóa thành hắc khí cuồn cuộn. Ngay sau đó, số lôi cầu tử sắc còn lại liền như mưa rơi thẳng xuống ngọn núi khổng lồ khiến cho thân thể Liễu Minh thình lình run rẩy không ngừng. Đến lúc này, hắn liền bất chấp tất cả tế ra pháp lực ít ỏi còn lại. Những lôi cầu màu tím kia tuy không tạo thành thương tổn quá lớn đối với hư ảnh cự phong thế nhưng những tia điện quang ánh bạc xen lẫn bên trong không ngờ lại có sức phá hoại vô cùng khủng khiếp.

Họ Liễu thấy vậy bèn hít sâu một hơi. Mười ngón không ngừng tung múa, lần nữa điều động toàn bộ pháp lực còn thừa nhanh chóng bồi đắp hư ảnh cự sơn vừa bị tàn phá. Sau vài nhịp hô hấp, tất cả lôi cầu tử sắc rơi xuống đã hoàn toàn biến mất. Hư ảnh cự sơn tuy bị đánh cho nứt nẻ, thoạt nhìn không thể tiếp chống đỡ thế nhưng cuối cùng vẫn có thể kiên cường bám trụ. Bất quá, mặt ngoài của nó vẫn có thể nhìn thấy một mảnh dài hẹp ngân sắc điện xà không ngừng du tẩu phía trên. Sấm sét tím biếc tuy đã tán đi thế nhưng đám điện quang ánh bạc không tên kia vẫn lì lợm đu bám. Chúng đi tới nơi nào, ngọn núi nơi đó liền sụp đổ một cách dễ dàng.

“Ngân sắc… Đây là thứ lôi điện gì lại khó đối phó như vậy…” Lúc này, Liễu Minh không ngừng vận chuyển pháp lực bổ sung cho Sơn Hà Chân tuy vậy hắn vẫn chưa có cách xóa bỏ đám điện xà màu bạc đáng ghét.

Vào thời khắc này, lôi vân trên cao lại lần nữa sôi trào, tỏa ra hào quang chói mắt. Vô số tia điện ánh bạc thình lình hiện ra hơn nữa số lượng của chúng còn nhiều hơn gấp bội so với trước!

“Không xong! Toàn bộ đều là lôi điện màu bạc!” Liễu Minh thấy vậy lập tức cả kinh, liền bất chấp pháp lực tiêu hao, há miệng phun ra viên cầu hoàng sắc.

Mười hai khỏa Sơn Hà Châu đều được tế ra. Phân nửa pháp lực còn sót lại trong Linh Hải Liễu Minh giờ phút này cũng bị kiện pháp bảo cuối cùng hút mất. Bất quá, giờ phút này, hắn cũng không còn thời gian nghĩ nhiều như vậy, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.