Chương trước
Chương sau
Dịch giả: khangvan

Biên: nila32

Chỉ thấy toàn thân Lãnh Mông bị băng phong, nhưng hàn quang trong mắt vẫn chớp động. Giờ phút này, thân thể y mơ hồ hiện ra một tầng hào quang huyết sắc, mà đại phiên trên đỉnh đầu, hào quang huyết sắc lúc này lúc sáng lúc tối. Mà băng tinh màu lam đang bao phủ, dưới sự chớp động của hào quang huyết sắc thì lúc này thình lình lại hiện ra từng tia rạn nứt khó có thể thấy, hơn nữa bằng mắt thường còn có thể thấy nó đang không ngừng khuếch tán ra. Cự hán áo lam thấy vậy thì sắc mặt đại biến, lập tức cắn răng một cái, trong tay lóe lên hắc quang, liền xuất hiện ra một tấm phù lục màu đen cỡ bàn tay. Trên mặt gã lộ ra vẻ không nỡ, khóe miệng có chút run rẩy, sau đó liền hiện ra một tia kiên quyết. Trong miệng vang lên một tiếng niệm chú trầm thấp, vung tay lên, phù lục màu đen liền hóa thành một đạo lưu quang, bay đến bên cạnh Lãnh Mông.

Phốc!

Phù lục vừa vỡ vụn thì một tầng chấn động vô hình liền khuếch tán ra xung quanh, bao phủ phạm vi cả mười trượng. Trong phạm vi bao phủ của phù lục, mọi thứ liền bị ngưng kết lại, đúng là một cảm giác vô cùng quỷ dị, huyết quang trên người Lãnh Mông tuy vẫn còn nhưng mà từ lúc đó trở đi thì chúng lại không còn chớp động một chút nào nữa. Mà huyết quang của Huyết Linh Phiên cũng giống như vậy, vết rạn đang không ngừng khuếch tán ra cũng giống như vậy, hoàn toàn dừng lại.

“Đây là phù lục gì mà lại có thể khiến cho hư không bị ngưng kết lại như vậy? Nếu không có đại thần thông phá toái hư không thì chỉ sợ nhất thời nửa khắc cũng đừng mơ tưởng có thể thoát thân…” Xa xa, Liễu Minh thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc, tròng mắt thiếu chút nữa thì rớt xuống.

Loại phù lục có tác dụng giam cầm thần kỳ này, ngay cả trong những cuốn cổ tịch của Thái Thanh Môn cũng chưa từng thấy qua. Cự hán áo lam sau khi làm xong một màn này thì sắc mặt mới buông lỏng, dưới thân nâng lên một đạo quang hà màu lam, nâng thân thể hắn, phá không bay đi. Lãnh Mông bị giam cầm, hai mắt vẫn không nhúc nhích, thấy cự hán áo lam bay đi thì sâu trong mắt hiện ra một tia điên cuồng. Nhưng mà vào lúc này, sau lưng Lãnh Mông mấy trăm trượng, Liễu Minh liền biến thành một đạo u ảnh xanh nhạt, từ sau một tảng đá lớn bay ra, tránh khỏi tầm mắt của Lãnh Mông, đuổi theo cự hán áo lam. Cự hán áo lam sau khi rời khỏi ngọn núi hoang này thì lập tức hóa thành một đạo độn quang màu lam, nhanh chóng bay về phương xa. Trên đường đi, gã không dám buông lỏng cảnh giác một chút nào, trong phạm vi trăm dặm, chỉ cần hơi có dấu hiệu của gió thổi lá bay là hắn liền thay đổi phương hướng. Cứ như vậy, sau khi thay đổi phương hướng vài lần, bay được mấy ngàn dặm thì, hắn mới hạ xuống một cái hạp cốc nơi thâm sơn tại phụ cận của Tuyệt Minh Cốc. Cự hán áo lam vừa mới hạ xuống thì liền thở dốc một hồi, thần thức quét qua bốn phương tám hướng, sau khi thấy không có điều gì dị thường thì ngón tay lên đạn, bắn ra vài đạo lam quang bay ra bốn phía, bày ra một trận pháp cấm chế đơn giản. Làm xong hết thảy, cự hán thở nhẹ ra một hơi, lật tay lấy ra một viên đan dược màu xanh ăn vào, sau đó vận chuyển pháp lực để luyện hóa pháp lực, lúc này sắc mặt hắn ta mới tốt lên một chút.

Đúng lúc này thì trong đống loạn thạch cách đó hơn ba mươi trượng, bỗng nhiên có một đạo kiếm quang màu xám lóe lên, vô cùng nhanh chóng bắn về phía đại hán áo lam. Cấm chế của cự hán bố trí, cũng chỉ lóe lên một cái, sau đó liền bị kiếm quang ầm ầm đánh nát. Cự hán áo lam từng bị ám toán, liền giống như chim sợ cành cong, giờ phút này thấy một kích bất thình lình này thì lập tức bất chấp mọi thứ, thân thể liền lăn sang một bên, trông như một con cá quẫy đuôi liền rạch ra cách đó mấy chục trượng.

Oanh!

Kiếm ảnh màu xám kia liền đâm thẳng vào chỗ của cự hán vừa đứng, mặt đất liền bị đánh thành một cái hố cực lớn. Cự hán áo lam mặc dù phản ứng cực nhanh, nhưng mà trên cánh tay trái vẫn bị một đạo kiếm quang chém trúng, rạch ra một vết rách, máu tươi từ đó liền nhanh chóng tuôn ra.

“Là ai? Dám cả gan đánh lén ta, mau ra đây nhận lấy cái chết!”

Sau một khắc, thân hình cự hán liền tung bay lên trên không, tế ra một đại tán màu trắng bảo vệ thân thể, trong miệng quát lên một tiếng nghiêm nghị, đồng thời ánh mắt nhanh chóng quét ra xung quanh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh nghi. Phi kiếm màu xám sau khi một kích không trúng thì nhanh chóng lượn một vòng, một lần nữa bay vùn vụt về phía cự hán, hào quang lóe lên, hóa thành vô số kiếm ảnh mờ mịt, phô thiên cái địa lao đến. Thần thức của cự hán sớm đã khuếch tán ra ngoài, vậy mà lại không thể phát hiện ra chủ nhân của phi kiếm, sau khi thấy vô số kiếm ảnh bắn đến thì đành phải phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, thúc giục cự tán trên đỉnh đầu nghênh đón. Vô số kiếm ảnh đâm lên cự tán thì khiến cho hào quang của nó chợt sáng chợt tối, rung lên không ngừng.

cự tán: ô

Cự tán màu trắng này chỉ là một kiện pháp bảo hình thức ban đầu, uy năng thua xa so với kiện Minh bảo Hàn Mông Châu kia, nhưng mà bảo châu đã tự bạo, cự hán trước mắt chỉ có thể dùng chuôi cự tán này để ngăn địch mà thôi. Từng đạo kiếm ảnh chém xuống thì từng luồng man lực xuyên thấu qua cự tán rồi truyền lên người của cự hán, khiến cho Lam Húc vốn đã nguyên khí hao tổn, giờ phút này sắc mặt lúc trắng lúc hồng, nhưng cũng may là vẫn có thể miễn cưỡng ngăn lại được. Vô số kiếm ảnh màu xám điên cuồng tấn công nhưng vẫn không có kết quả, hôi quang lóe lên, sau đó liền bỗng nhiên bắn ngược trở lại. Cự hán vừa thấy vậy thì thân thể liền buông lỏng, lập tức đại hỉ, đang định tế ra một kiện pháp bảo phòng ngự khác, tranh thủ một chút để thở dốc. Nhưng mà kiếm ảnh màu xám xa xa, sau khi phát ra một tiếng thanh minh, lập tức hợp lại làm một, biến thành một thanh cự kiếm lớn hơn mười trượng, một lần nữa trảm về phía cự hán.

Đúng lúc đó thì sau lưng của cự hán, một tiếng sét vang lên, một đạo kiếm quang màu tím lăng không hiện ra, tử quang lóe lên, cũng biến thành một thanh cự kiếm màu tím, mặt ngoài điện xà lượn lờ, vang lên tiếng nổ ầm ầm. Sau một khắc, hai thanh cự kiếm một xám một tím giống như một cái kéo, giao lại với nhau, đồng thời trảm lên cự tán. Âm thanh như tiếng xé lụa vang lên, cự tán màu trắng lập tức bị chém nát.

Vèo!

Một bóng người màu lam từ dưới hai đạo cự kiếm bắn ra, chính là cự hán áo lam, mà lúc này, một cánh tay đã bị chém rụng, máu tươi trên vai chảy ra ồ ồ. Sắc mặt cự hán cực kỳ tái nhợt, cũng không quản đến vết thương trên người, trong miệng nhanh chóng niệm chú, một đoàn hỏa diễm màu lam từ trên thân bốc lên, bao trùm lấy thân thể hắn, vội vã bỏ chạy. Nhìn phương hướng, chính là hướng về phía Tuyệt Minh Cốc. Một tiếng xé gió vang lên, một bóng người màu xanh từ trong mặt đất cách chỗ đó trăm trượng xuất hiện, chính là Liễu Minh. Hắn vì cố kỵ đối phương còn có loại phù lục giam cầm không gian, cho nên thủy chung vẫn không hề hiện thân, vốn muốn định dựa vào hai thanh phi kiếm để giải quyết đối phương, nhưng cuối cùng lại để đối phương chạy thoát trong gang tấc, lúc này liền thi triển Ngự Kiếm Thuật đuổi theo. Cự hán áo lam sau khi bay vào trong Tuyệt Minh Cốc được một lát, quanh thân vẫn được hỏa diễm màu lam cuồn cuộn bao bọc, nhưng sắc mặt đã dần đỏ lên, độn tốc càng lúc càng nhanh, một hướng lao vào sâu trong Tuyệt Minh Cốc.

Liễu Minh hơi do dự, độn quang hơi dừng lại một chút, nhưng sau đó vẫn kiên quyết đuổi theo. Theo như lời Lãnh Mông thì cống phẩm tiến cống U Vương của Hàn Thủy thành rất có thể nằm trên người cự hán kia, mà trước mắt đối phương đang vô cùng suy yếu, pháp lực hao tổn trầm trọng, cơ hội tốt như vậy thì tự nhiên Liễu Minh không hề muốn buông tha. Huống chi, Tuyệt Minh chi khí bên trong Tuyệt Minh cốc, mặc dù nguy hại đối với hai tộc U, Quỷ, nhưng bản thân hắn là Nhân tộc thì tự nhiên không hề có trở ngại gì. Nhưng khi vừa mới tiến vào bên trong Tuyệt Minh Cốc thì Liễu Minh liền cảm thấy bất đồng. Sơn cốc bao la mờ mịt này, ẩn chứa Cửu U âm khí vô cùng thấp, mà lại có rất nhiều khí tức hỗn tạp, tựa hồ vô cùng hỗn loạn. Nhưng giờ phút này, Liễu Minh cũng không có thời gian mà suy nghĩ nhiều, kiếm quyết trong tay thúc giục, nhục sí màu bạc sau lưng cũng lóe lên hiện ra, tốc độ liền nhanh hơn gần nửa so với lúc trước, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách đối với cự hán áo lam.

Lam diễm quanh thân cự hán cuồn cuộn, vừa quay đầu nhìn về phía sau một cái thì trên mặt liền hiện ra vẻ lo lắng. Vừa rồi gã đã không tiếc thi triển cấm thuật của U tộc, thiêu đốt không ít thọ nguyên, lúc này mới có thể cưỡng ép khôi phục được một lượng lớn pháp lực trong thời gian ngắn, sau đó lại còn mạo hiểm chạy vào Tuyệt Minh Cốc. Nào ngờ địch nhân phía sau này vẫn có thể can đảm đuổi theo. Hiện giờ Hàn Mông Châu của gã đã mất, trên người tuy rằng vẫn còn một hai kiện bảo vật, nhưng vừa nghĩ lại uy lực của hai thanh cự kiếm vừa rồi thì trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi, tự nghĩ nếu lấy toàn bộ số bảo vật kia ra thì cũng chưa chắc có thể ngăn cản được. Điều khiến gã sợ hãi hơn nữa chính là, thần thức của hắn sau khi đảo qua đối phương thì lại không thể cảm ứng được tu vi của đối phương. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, pháp quyết trong tay hắn nhanh chóng thay đổi, thúc giục độn quang tăng nhanh thêm vài phần, sau đó lại liên tiếp đổi phương hướng, cố gắng không để cho kiếm quang sau lưng bắt kịp.

Bên trong Tuyệt Minh Cốc cả hai chạy qua chạy lại như điện, trong nháy mắt đã vượt qua mấy ngàn dặm, dần tiến vào sâu bên trong Tuyệt Minh Cốc. Tuy rằng cự hán đã tìm mọi cách kéo giãn khoảng cách, nhưng mà với đôi nhục sí sau lưng, rồi lại thêm Ngự Kiếm Phi Hành, Liễu Minh vẫn chậm rãi đuổi sát phía sau. Cự hán vừa quẹo một cái, vượt qua một tòa sơn phong đen kịt hiểm trở, lại phát hiện ra giữa hai tòa sơn phong phía trước có một hạp cốc phát ra ánh sáng ảm đạm, trong đó mơ hồ truyền ra tiếng nước chảy. Cự hán thấy vậy thì liền đại hỉ. Công pháp mà gã tu luyện vốn mang thuộc tính Thủy, nếu như trong hạp cốc có sông ngầm thì vừa vặn có thể lẻn vào trong đó, dùng thuật thủy độn để thoát khỏi truy kích sau lưng. Vừa nghĩ như vậy, gã không hề chần chờ, hóa thành một đạo ánh sáng âm u, bay vào trong hạp cốc.

Lúc này, Liễu Minh đang đuổi theo, thấy hành động của cự hán như vậy thì trong nội tâm liền quýnh lên. Nếu thật sự để cho cự hán trốn vào trong mạch nước ngầm kia, mặc dù hắn có sự tăng phúc của Thú Giáp Quyết thì cũng không nắm chắc có thể giết chết người này. Hắn lập tức thúc giục pháp lực, phi kiếm màu xám dưới chân liền xoáy lên một đạo kiếm quang, bao bọc toàn thân hắn vào bên trong, hóa thành một đạo kiếm quang màu xám, bám sát cự hán, bay vào trong hạp cốc.

Vừa tiến vào trong hạp cốc thì Liễu Minh chợt cảm thấy hư không xung quanh rung động, một luồng hấp lực vô hình liền cuốn lấy hắn, thân thể hắn vừa chấn động một cái thì liền không tự chủ được mà bị hút vào trong hạp cốc. Dưới sự kinh hãi, hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, sau đó liền khôi phục vẻ bình thường, nhưng mà cảnh sắc xung quanh thì biến đổi cực lớn, đâu còn hạp cốc, mà lại chính là một gian thạch thất cực lớn, rộng hơn trăm trượng.

“Hạp cốc vừa rồi chỉ là một huyễn thuật, hơn nữa lại là một cấm chế cực kỳ cao minh!”

Đến lúc này thì Liễu Minh sao còn không rõ, mình bất tri bất giác đã xâm nhập vào một cấm chế không biết tên trong Tuyệt Minh Cốc. Mà cách đó vài chục trượng, cự hán áo lam cũng đang trợn mắt há mồm đứng đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.