Trông thấy ngọn lửa quỷ dị như vậy, những cảm xúc kinh hoàng bắt đầu lan truyền trong lòng quân sĩ thành Lãnh Nguyệt, ngay cả mười tên hộ vệ cũng quay mặt nhìn nhau. Sau một hồi quan sát tình cảnh bên ngoài quang tráo, Liễu Minh bèn quay đầu nhìn qua Lãnh Mông phía sau. Chỉ thấy sắc mặt họ Lãnh có chút rũ xuống, hai tay nắm chặt lại, khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo. Sau một khắc, hắn liền hít sâu một hơi, rồi phi thân lên đối diện với thiếu phụ áo bạc đứng khá xa màn sáng Huyền Nguyệt
“Ngân Đường phu nhân, Lãnh Nguyệt Thành chúng ta và Liệt Diễm Thành gần đây không có khúc mắc gì, ta không biết thành chủ Hàn Thủy Thành cho các ngươi lợi ích gì, nhưng chỉ cần người của ngươi rút đi, tại hạ có thể cam đoan sẽ đền gấp đôi tổn thất.” Lãnh Mông ôm quyền nói lớn với thiếu phụ áo bạc.
Thiếu phụ áo bạc thấy vậy thì chỉ lạnh lùng cười, giống như không nghe thấy gì cả, cánh tay vung lên hạ lệnh tiếp tục đánh. Bên kia, cự hán áo lam thấy vậy liền bật cười ha hả, ý trào phúng hiện lên trong mắt vô cùng rõ rệt. Sắc mặt Lãnh Mông bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi. Đứng giữa không trung, hơn mười gã tu sĩ U Tộc mặc ngân giáp vẫn tiếp tục phóng xuất ra bạch cốt phệ linh hỏa. Không lâu sau, mặt trên Huyền Nguyệt Quang Tráo đã bị hỏa diễm màu trắng che kín, khiến cho độ sáng của màn bảo hộ thình lình giảm xuống một nửa. Bên kia, mười khôi lỗi khổng lồ của Hàn Thủy Thành đang liên tiếp vung tay vung chân tấn công mãnh liệt vào Huyền Nguyệt Quang Tráo. Dưới tình hình thực lực hai bên cách xa nhau như vậy, cho dù năm trăm vệ sĩ U Tộc của Lãnh Nguyệt Thành đã dùng toàn lực để duy trì vòng bảo hộ nhưng vẫn không thể ngăn việc quang tráo mỏng dần đi.
Đột nhiên, một tiếng ầm vang truyền đến, toàn bộ Huyết Nguyệt Quang Tráo rốt cuộc đã vỡ vụn. Những tên U Tộc của Hàn Thủy Thành và Liệt Diễm Thành lập tức giơ tay hoan hô. Đại quân U Tộc ào ào phi lên, bay về hướng quân sĩ Lãnh Nguyệt Thành. Huyết Nguyệt Quang Tráo bị phá đã khiến nội tâm tướng sĩ thành Lãnh Nguyệt không khỏi trầm xuống. Lại thấy địch nhân nhiều gấp đôi bên mình, trong mắt nhiều người đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Đừng sợ, tất cả mọi người nghe lệnh, lấy đội trưởng làm trung tâm, tập kết quân trận nghênh địch.”
Vào lúc này, thanh âm hữu lực của Lãnh Mông truyền đến. Âm thanh cuồn cuộn áp chế thanh âm hò hét, làm cho mọi người trong chớp mắt đã yên tĩnh trở lại. Liễu Minh chứng kiến cảnh này không khỏi nhíu mày quan sát Lãnh Mông thêm lần nữa. Trong giờ phút quyết định, lời nói của y lại truyền đến cho hắn cảm giác rung động khó tả, có thể ảnh hưởng đến tâm thần của người khác trong lúc họ không ngờ tới. Năm trăm tên vệ binh U tộc của thành Lãnh Nguyệt nghe vậy liền không chút chậm trễ tiến vào đội hình đã tập luyện từ trước.
Trong thời gian cực ngắn, lấy Lãnh Mông làm trung tâm, năm tiểu đội nhanh chóng hợp thành năm phương trận hình tròn nghênh chiến với địch nhân từ bốn phương tám hướng lao tới. Hai bên đánh giáp lá cà, âm thanh của pháp lực va chạm vang lên, hào quang các loại pháp thuật bay đầy trời, tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt. Mười khôi lỗi khổng lồ của Hàn Thủy Thành đã hóa thành từng đạo hắc quang đánh về phía năm quân trận của Lãnh Nguyệt Thành. Ngược lại, mười tên U Tộc mặc ngân giáp từng phóng ra bạch cốt phệ linh diễm giờ phút này mặt mũi tái nhợt giống như đã đại thương nguyên khí. Sau khi thu lại ngân sắc đại kỳ lại liền lùi xuống phía sau thiếu phụ áo bạc.
Khi xung quanh phần lớn U Tộc đã lao vào hỗn chiến thì đám người Liễu Minh vẫn đứng sau lưng Lãnh Mông. Bởi vì bọn họ đều rõ, các thế lực lớn tuy phái ra vài trăm người tham gia hộ tống, nhưng cống phẩm quan trọng nhất thực ra đều ở trên người kẻ lĩnh đội. Nói cách khác, mọi thứ bên Lãnh Nguyệt Thành đều có thể bỏ qua, còn Lãnh Mông thì không được phép bị bắt. Tức là mục đích chuyến đi này của bọn họ là cam đoan đưa Lãnh Mông bình yên vô sự đến Bích U Thành.
Giờ phút này, ánh mắt Liễu Minh đảo qua năm quân trận xung quanh Lãnh Nguyệt Thành. Hình thức bày quân này khá giống với cách bày trận của Ác Quỷ quân đoàn, không biết giữa chúng có quan hệ gì không. Sau thời gian ngắn hỗn chiến, người của Lãnh Nguyệt Thành đã hoàn toàn bị áp chế, xét về nhân số và cả thực lực chỉnh thể, bọn họ rõ ràng đều ở thế hạ phong. Cũng may mà vệ đội Lãnh Nguyệt Thành hợp thành quân trận đúng lúc, trong từng quân trận, pháp lực của hơn trăm tu sĩ đều hợp lại một chỗ, nên tuy rằng bị áp chế vẫn còn có thể chịu đựng được. Cự hán áo lam của Hàn Thủy Thành khoanh tay đứng phía sau nhìn về phía quang mang vô số màu sắc phía trước, rốt cục trên mặt đã hiện lên vẻ không kiên nhẫn. Đại quân Hàn Thủy Thành tuy đã áp chế toàn bộ hộ vệ Lãnh Nguyệt Thành, nhưng đối phương dùng quân trận nên không làm sao triệt để đánh bại trong thời gian ngắn được. Đại quân Liệt Diễm Thành bên kia cũng tương tự như vậy.
Thời gian dần trôi qua, cự hán áo lam đã cảm thấy nôn nóng trong lòng. Đột nhiên, y vung cánh tay kia lên, bảy tám tên U Tộc Chân Đan Cảnh ăn mặc khác nhau đang đứng phía sau hắn lập tức chạy như bay ra, hóa thành mấy đạo cầu vồng đánh về phía người của Lãnh Nguyệt Thành. Có bảy tám cường giả U Tộc Chân Đan Cảnh này tham gia, cục diện bên phía Lãnh Nguyệt Thành vốn dĩ đã không quá thuận lợi, nay lại càng tràn ngập nguy cơ.
“Lôi Sát, Hồng Chung,…”
Lãnh Mông nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, liên tiếp gọi năm tên U Tộc đang đứng sau lưng rồi nói:
“Chân Đan Cảnh của Hàn Thủy Thành quá nhiều, quân trận cũng không thể ngăn cản được, các vị đi trợ giúp một chút đi.”
Năm tên hộ vệ U Tộc bị gọi tên nhẹ gật đầu, thân thể khẽ động, hóa thành năm đạo hồng quang bay vụt về phía chiến đoàn Hàn Thủy Thành bên kia. Đại hán sở hữu quỷ vật cự viên cũng nằm trong nhóm người được phái đi. Chỉ thấy hắc quang trên thân thể y chợt lóe, quỷ vật cự viên liền theo đó bay vọt ra từ chiếc túi đen nhánh. Vừa xuất hiện, cự viên đã luôn miệng rít gào. Thân thể của nó tuy to lớn nhưng không hề chậm chạp, chỉ lóe một cái đã xuất hiện bên cạnh một gã Chân Đan cảnh đầu tóc xanh rì bên phía thành Hàn Thủy. Trong lúc đó, cự hán vạm vỡ khẽ quát một tiếng, tế ra một thanh đại phủ đen kịt phóng xuất từng đạo phủ mang hình bán nguyệt hắc ám chụp xuống một gã tu sĩ Chân Đan khác.
Những người khác cũng giống như cự hán khôi ngô, đều chia nhau đối phó một hoặc hai gã tu sĩ Chân Đan bên phía đối phương. Lực lượng của thành Lãnh Nguyệt tuy có chút thiếu hụt so với thành Hàn Thủy thế nhưng bọn họ đều thuộc dạng thân kinh bách chiến, sở hữu kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Mọi người đồng loạt ra tay trong chớp mắt đã có thể tạm thời ngăn cản thế công của bảy tám tên tu sĩ Chân Đan đang xộc tới. Bên cạnh Lãnh Mông lúc này chỉ còn lại Liễu Minh, Bích Viêm cùng ba gã tu sĩ U tộc có thực lực xấp xỉ Chân Đan sơ kỳ.
Sau một hồi quan sát trận chiến đằng xa, Liễu Minh không khỏi liếc nhìn Lãnh Mông bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia cổ quái. Thế cục bây giờ đã rất rõ ràng. Đối phương dường như chưa dốc toàn bộ chiến lực nhưng đã vượt qua giới hạn mà bọn họ có thể kháng cự. Coi như mười người bọn họ toàn lực xuất thủ có thể ngăn cản toàn bộ tu sĩ Chân Đan của đối phương thì hy vọng thay đổi toàn bộ thế cục cũng là gần như không có. Nếu như đặt hắn trên cương vị của Lãnh Mông chỉ sợ đã sớm hạ lệnh phá khốn thoát vây, có thể chạy một người thì thoát một người thay vì liều mạng chống lại địch nhân đang chiếm ưu thế tuyệt đối như hiện tại. Đương nhiên, nếu Lãnh Mông còn nắm trong tay lá bài tẩy có khả năng xoay chuyển thế cục thì không có gì để bàn thêm nữa…
Sau một hồi tính toán trong lòng Liễu Minh lại sinh ra một tia tự giễu bản thân lo lắng thừa thãi. Hoàn cảnh chung quanh hỗn loạn như vậy chẳng phải là thời cơ thoát ly tuyệt hảo dành cho hắn hay sao?! Phía bên kia của chiến trường, thiếu phụ áo bạc cùng mười tên tu sĩ Chân Đan của thành Liệt Diễm đang ung dung lơ lửng giữa không, quan sát cẩn thận trận kịch chiến bên dưới.
“Phu nhân, hiện tại người của thành Lãnh Nguyệt đã rơi vào thế hạ phong. Nếu chúng ta tranh thủ ra tay lập tức có thể hoàn toàn hạ gục bọn chúng.” Một gã đại hán cao lớn dị thường đứng sau thiếu phụ áo bạc dường như không thể tiếp tục kiên nhẫn bèn lên tiếng đề nghị.
“Trước mắt vẫn chưa phải thời điểm thích hợp. Người của thành Lãnh Nguyệt không thể bại trận đơn giản như vậy. Gã Lãnh Mông kia thoạt nhìn là người cương nghị nhưng kỳ thực lại vô cùng giảo hoạt. Nếu như hắn quả thật không có sát chiêu nào khác, chỉ sợ đã sớm hạ lệnh cho thuộc hạ khởi tạo đường máu thoát thân. Người của thành Hàn Thủy đã tích cực như vậy, chúng ta trước mắt cứ để bọn họ làm quân tiên phong đi suy cho cùng kế hoạch lần này cũng là do bọn họ đề xuất, chúng ta chỉ cần đứng đây tọa sơn quan hổ đấu là được.” Thiếu phụ kia nghe vậy chỉ khẽ chớp mắt rồi bình tĩnh cười nói.
Đại hán cao lớn nghe vậy có chút không đồng tình. Khi y đang mở miệng phản bác gì đó, tay áo liền bị một gã đồng bạn thấp bé bên cạnh nhẹ nhàng giữ lại.
“Tuy nói như vậy nhưng nếu chiến sự rơi vào giằng co quá lâu chỉ sợ sẽ gây chú ý đến một số thế lực lớn khác.” Nam tử đeo mặt nạ thình lình lên tiếng.
Thiếu phụ áo bạc nghe vậy không khỏi trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời, tựa hồ lời nói của vị tu sĩ vừa rồi đáng tin hơn hẳn những người còn lại:
“Vậy được rồi. Bốn người Tân Khuê, Diên Cầu cùng huynh đệ họ Cam hãy xuống dưới chơi đùa một phen. Ta cũng muốn xem rốt cuộc gã họ Lãnh kia còn nắm trong tay quân bài gì chưa sử dụng.”
Thiếu phụ vừa dứt lời, bốn người sau lưng nàng bao gồm một lão già áo đen, một tráng hán áo xanh cùng hai gã tu sĩ U tộc một cao một thấp liền đồng thanh đáp ứng sau đó lao vút xuống dưới. Lãnh Mông nhận ra trận hình đối phương phát sinh dị biến bèn quay đầu nhìn về phía sau. Khi y đang định mở miệng phân phó đã thấy Liễu Minh vung tay bấm niệm pháp quyết, xuất ra hắc khí cuồn cuộn bay vọt về phía trước. Gần như cùng lúc, một đạo lục quang cũng chợt lóe lên, mang theo Bích Viêm theo sát Liễu Minh.
“Lãnh Mông đại nhân yên tâm, bốn người kia cứ giao cho ta và Ẩn huynh đối phó!” Bên tai họ Lãnh chợt vang lên thanh âm của Bích Viêm.
Sau khi chau mày liếc qua Bích Viêm bên cạnh, Liễu Minh liền vung cao cánh tay, triệu tập vô số kiếm khí màu xám lơ lửng trước người, xộc thẳng về phía hai gã U tộc một cao một thấp. Thân thể Bích Viêm cũng gần như cùng lúc bạo phóng lục quang, hóa thành ngàn vạn tia sáng màu lục ầm ầm rung động, ngăn cản lão già áo đen cùng gã trai trẻ áo xanh.
“Hặc hặc, chỉ là một tên nhóc Giả Đan kỳ cũng dám ngăn cản hai huynh đệ bọn ta! Quả thật không biết trời cao đất rộng là gì, thế nhưng vừa vặn có thể trở thành món khai vị cho chúng ta!” Gã tu sĩ cao lớn của U tộc vừa nhìn qua Liễu Minh đang lao tới, ánh mắt liền hiện lên một tia hung tợn.
Chỉ thấy gã vụt mạnh tay lấy ra một cái nạo bát hình tròn. Chỉ thấy Minh khí của gã vừa xoay tròn liền dễ dàng xoắn nát cơn mưa kiếm khí do đối phương phóng tới, hơn nữa thế tới của chiếc bát còn không ngừng tăng nhanh như muốn bổ đôi thân thể họ Liễu làm hai nửa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]