Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Dionysus

Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu

Người dịch: Dionysus

==========================================================

Bỗng nhiên Liễu Minh một tay kết kiếm quyết, Hư Không kiếm từ trong cơ thể hắn bắn ra, phát ra hào quang màu vàng kim chói mắt, đồng thời phóng ra một cỗ kiếm khí cường đại, trong hư không đột nhiên nổi lên một hồi chấn động linh lực cực lớn.

Bốn đầu Cốc Phong điểu vốn đang muốn công kích ba người kia, chợt cảm thấy kiếm khí ngút trời ở phía sau lưng, thân hình hơi dừng lại đồng thời kêu lên nhiều tiếng, từ trong không trung bỗng nhiên lượn vòng xoay người lại, hai cánh khẽ vẫy nhìn chăm chăm về phía Liễu Minh.

“Đi!”

Liễu Minh thay đổi kiếm quyết một lần nữa, sau đó hướng về Hư Không kiếm màu vàng kim điểm một phát, kiếm quang đột nhiên lóe lên từ một phân thành hai, từ hai phân thành bốn đạo cầu vồng kiếm quang màu vàng kim dài chừng bốn năm trượng, phân làm bốn hướng nhắm bắn về phía bốn đầu cự điểu màu nâu xám kia.

Bốn đầu Cốc Phong điểu tựa hồ cảm giác được nguy cơ, bọn chúng căn bản không có ý đối kháng, chỉ vỗ mạnh hai cánh, trên thân thể cuồn cuộn toát ra yêu khí màu xám, che kín cả nửa bầu trời phía trước người, rồi nhân đó bay về bốn phía trốn đi.

Trước đây Liễu Minh đã từng đánh chết vài đầu Cốc Phong điểu, nên hắn sớm đã biết được thủ đoạn trốn tránh của loài chim này, liền thay đổi pháp quyết một nữa, bốn đạo cầu vồng kiếm quang liền chia làm bốn hướng đuổi theo, kéo theo bốn đạo kiếm ảnh màu vàng kim hoa mắt ở phía sau.

Tiếp sau đó liền vang lên vài tiếng “Phốc phốc”.

Bốn đạo cầu vồng kiếm quang như điện chớp đã xuyên thủng thân thể của bốn đầu Cốc Phong điểu kia.

Bốn đầu cự điểu không hề có cơ hội chống đỡ chỉ phát ra vài tiếng gào thét rồi rơi xuống mặt đất.

Sau một khắc, bốn đạo cầu vồng kiếm quang lóe lên, hợp lại làm một ở giữa không trung, một lần nữa hóa thành một thanh phi kiếm màu vàng kim rồi bay trở về trong tay của Liễu Minh.

Từ lúc Liễu Minh hiển lộ thân hình, cho đến lúc hắn thả ra Hư Không kiếm dễ dàng giết chết bốn đầu Cốc Phong điểu, chỉ là một khoảng thời gian như điện chớp.

Điều này làm cho ba gã mặc áo bào màu tro ở phía dưới cách đó không xa, còn chưa thương nghị xong đối sách để đối phó (với mấy con cự điểu),không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

Liễu Minh từ trên hạ xuống bên cạnh bốn thi thể của mấy con cự điểu, từng sợi lam khí từ những thi thể này tán ra, cuốn vào Khóa ngọc óng ánh trên tay Liễu Minh.

“Là đệ tử của Thái Thanh Môn!” Nhìn thấy áo bào xanh trên người Liễu Minh, ba người đều nhận biết được thân phận của Liễu Minh, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi kinh nghi.

Dẫu sao thì đệ tử của Tứ đại Thái tông tuyển ra tham dự Thiên Môn đại hội tám trăm năm một lần đều là cường giả chân chính, căn bản không thể so sánh với đệ tử của các tông môn nhỏ.

Thanh niên hơi mập trong bọn họ vô thức nhịn không được phải thối lui một bước.

“Không nên hành động thiếu suy nghĩ, người này thực lực rất mạnh, chúng ta tuyệt đối không thể đối phó được, còn nếu bây giờ mà muốn bỏ trốn thì chỉ càng dễ chết hơn.” Thanh niên cầm đầu tu vi Hóa Tinh trung kỳ quay đầu lại, trừng mắt liếc mấy người phía sau, vội truyền âm nói.

Nam tử này quả nhiên có chút uy vọng, hai người kia vừa nghe liền lập tức ngoan ngoãn yên tại chỗ, không dám tùy tiện có hành động gì khác.

Nam tử có tu vi Hóa Tinh trung kỳ vừa thấy Liễu Minh chuyển hướng nhìn về phía ba người bọn họ, vội vàng hít sâu một hơi, tiến lên chắp tay thi lễ rồi cung kính nói”

“Tại hạ là Vương Tĩnh đệ tử Địa Tàng Môn, xin ra mắt đạo hữu.”

“Địa Tàng Môn? Ba người các ngươi thực lực chỉ có vậy mà cũng dám tham gia Thiên Môn Hội, như vậy thì sẽ gặp không ít nguy hiểm đâu.” Liễu Minh vừa nhìn ba người vừa thản nhiên nói.

“Đạo hữu nói rất đúng, chúng ta xin đa tạ đạo hữu vừa rồi đã đánh chết Cốc Phong điểu, cứu chúng ta một mạng.” Nam tử tu vi Hóa Tinh trung kỳ cung cung kính kính cúi người hành lễ.

“Chỉ tiện tay thôi.” Liễu Minh cười hắc hắc vài tiếng, ánh mắt quét lên Khóa Số mệnh trên tay của ba người.

“Đạo … đạo hữu, chúng ta là người của một tông môn nhỏ, chỉ muốn thông qua Thiên Môn hội tích lũy một ít Số mệnh cho tông môn, tuyệt không có ý gì khác. Nếu đạo hữu muốn cướp Số mệnh ít ỏi trong tay bọn ta, vậy để bọn ta dâng lên là được.” Thanh niên áo xám vừa nhìn thấy bộ dáng của Liễu Minh, sắc mặt đại biến, vội vàng khẩn thiết nói.

Liễu Minh nghe vậy, khóe miệng có chút nhếch lên.

Cử chỉ này rơi vào ánh mắt của ba người đối diện, giống như là lợi kiếm huyền đầu, làm cho ba người rùng mình, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.

“Các ngươi đi đi.” Cuối cùng Liễu Minh cũng mở miệng nói.

“Cái gì… Đạo hữu ngươi…”

Nam tử tu vi Hóa Tinh trung kỳ nghe vậy khẽ giật mình, nét mặt tràn đầy kinh ngạc, lắp bắp nói. Hai người kia cũng lộ ra vẻ ngẩn ngơ.

“Như thế nào, hay là để tại hạ tiễn đưa các ngươi một đoạn?” Liễu Minh trầm mặt xuống, lạnh lùng nói…

“Không, không, đa tạ đạo hữu.” Nam tử tu vi Hóa Tinh trung kỳ lập tức nói, hắn cũng không dám nói gì thêm nữa.

Ba ngươi không hẹn mà cùng chắp tay rồi không kịp quay đầu tựa hồ như sợ Liễu Minh đổi ý, liền hóa thành ba đạo độn quang màu xám phá không mà đi, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối chân trời.

Liễu Minh nhìn thân ảnh của ba người từ từ nhỏ dần, trên mặt không vui không buồn, từ trên không hạ xuống, thuận tay hái lấy đóa Mạt La Hoa ở trên vách đá.

Khóa Số mệnh của ba người này phát ra ánh sáng màu tro vô cùng ảm đạm, nếu mà có cướp cũng chẳng thu được bao nhiêu Số mệnh, nên hắn cũng không muốn động thủ làm gì.

Sau một lát, Liễu Minh lại hóa thành một đạo kim quang hướng về phía trước tiếp tục bay đi.

Ở đây linh tài phong phú như vậy, nên hắn tự nhiên sẽ không rời đi, mấy ngày kế tiếp, hắn vẫn tiếp tục sưu tầm các loại linh vật ở xung quanh hạp cốc này.

Buổi chiều của ngày thứ ba, lúc chạng vạng tối, Liễu Minh đang chậm rãi phi hành trên mặt đất, bỗng nhiên hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, thân hình đột ngột dừng lại.

Lúc nãy, Cốt Hạt trong Dưỡng Hồn Đại tự nhiên truyền âm cho hắn một câu, làm cho hắn cực kỳ vui vẻ.

“Hạt Nhi, vừa nãy ngươi nói dưới phiến loạn thành này có một loại linh khoáng hiếm thấy, đúng không?” Liễu Minh vừa nói vừa vỗ vài Dưỡng Hồn Đại, một cỗ khí màu đen cuồn cuộn tuôn ra, rồi biến thành một thiếu nữ duyên dáng mặc toàn lụa đen, đây đúng là Hạt Nhi.

Tiếp theo Liễu Minh dùng chân dẫm mạnh xuống đất, rồi dùng thần niệm quét xuống phía dưới, nhưng hắn vẫn không phát hiện điều gì khác biệt cả.

“Không sai đâu, chủ nhân! Sâu trong lòng đất hai ba mươi trượng đúng là có mạch khoáng Hoàng Oánh Thạch cực kỳ quý hiếm. Ta có thể cảm giác được rõ ràng, hơn nữa mạch khoáng này trải rộng chừng ba bốn dặm, nếu đào hết tất cả Hoàng Oánh Thạch nơi đây, chắc có lẽ đủ xếp thành một quả đồi nhỏ đấy.” Hạt Nhi hé miệng cười, đồng thời trên mặt lộ ra thần sắc kích động.

Liễu Minh nghe xong, trong lòng vô cùng mừng rỡ!

Hoàng Oánh Thạch là một loại khoáng thạch vô cùng cứng rắn rất trân quý, giá của nó rất cao, một viên cở nắm tay cũng có giá cả ngàn Linh thạch, nếu đúng như lời Hạt Nhi vừa nói, Hoàng Oánh Thạch xếp thành một quả đồi chỉ sợ giá trị không dưới ngàn vạn Linh thạch, hơn nữa loại khoáng thạch này được sử dụng trong mọi lĩnh vực, nhất là luyện khí cấp cao càng không thể thiếu, bởi vậy căn bản không lo là không bán được.

“Chúng ta không thể ở chỗ này quá lâu, ngươi có phương pháp gì nhanh chóng thu thập hết mỏ linh khoáng này không?” Liễu Minh suy nghĩ một lúc rồi mở miệng hỏi.

Phải biết rằng, thời gian bên trong Thiên Môn Bí cảnh mười phần quí giá, nếu như phí quá nhiều thời gian tại đây, cái được cũng không bù đắp được cái mất.

“Chắc chủ nhân đã quên rằng ta sau khi tiến giai có thể điều khiển được bùn đất, nham thạch dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều, linh khoáng ở đây nhiều như vậy, ta cũng phải tốn không ít thời gian để đem chúng chuyển lên mặt đất.” Hại Nhi cười nói, giống như đã tính toán từ trước.

“Vậy đại khái tốn bao nhiêu thời gian?” Liễu Minh nhíu mày hỏi tiếp.

“Chủ nhân, Hạt Nhi toàn lực thi triển khống thổ lực khai thác toàn mạch khoáng này ít nhất cũng cần … hai ba canh giờ.” Hạt Nhi suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“Tốt, vậy ngươi thực hiện đi, ta ở đây nghỉ ngơi và hồi phục một lúc.” Sau khi nghe chỉ cần hai ba canh giờ, Liễu Minh thở nhẹ sau đó phân phó mà không cần suy nghĩ.

Hạt Nhi liền gật đầu đáp ứng, trên người tỏa ra diễm khí màu đen, thân hình khẽ động một phát, liền hóa thành một con bò cạp màu bạc chừng vài trượng, hai càng đâm xuống đất, thân hìnhthoáng cái đã chui vào bên trong lòng đất không còn bóng dáng.

Liễu Minh thấy vậy, liền động thân bay về khoảng đất trống ở gần đó, ăn vào một viên Kim Nguyên Đan rồi khoanh chân ngồi xuống.

Sau một lát, dưới nền đất bỗng truyền tới âm thanh chấn động, hiển nhiên Cốt Hạt đã bắt đầu đào Hoàng Oánh Thạch.

Sau một phút, từng sợi diễm khí màu vàng chậm rãi từ trong khe đất tán ra, rồi nhanh chóng chui vào Khóa Số mệnh trên tay của Liễu Minh.

“Hạt Nhi, xảy ra chuyện gì thế?” Liễu Minh thần sắc khẽ động, lúc này thông qua câu thông tâm thần hỏi một câu.

“Chủ nhân, dưới này có một đám bọ cánh cứng màu bạc tu vi Ngưng Dịch kỳ, ta thuận tay tiêu diệt bọn chúng.” Tiếng hổn hển của Hạt Nhi vang lên bên tai Liễu Minh.

“Tốt, ngươi cẩn thận một chút, nếu gặp yêu trùng cấp cao thì không nên liều mạng, nhanh chóng báo cho ta biết.” Liễu Minh nghe xong, nhẹ lòng, hướng Cốt Hạt dặn dò.

Xem ra nơi đây, linh sủng đánh chết yêu thú thì chủ nhân cũng thu được Số mệnh tương ứng.

“Hiểu rõ rồi.., chủ nhân yên tâm đi!”

Lúc này Liễu Minh thu lại khí tức, vừa luyện hóa dược lực khôi phục pháp lực, vừa yên lặng thả ra thần thức dò xét bốn phía.

Một phút sau, một hồi tiếng động ầm ầm vang lên, trên mặt đất chợt nứt ra một khe hở, tinh thạch màu vàng từ đó liên tiếp bay ra, lớn thì cở như đầu người, nhỏ thì như hạt đào.

Mặc kệ là lớn hay nhỏ, mỗi khối tinh thạch đều tản ra quang mang màu vàng lung linh. Bên trong tinh thạch phảng phất nhìn thấy từng sợi màu vàng kim, cực kỳ đẹp mắt.

“Tốt, là Hoàng Oánh Thạch tinh thuần…” Hai mắt Liễu Minh thoáng mở ra, đem thần thức khẽ quét lên đống tinh thạch, một cổ linh lực thổ thuộc tính nồng đậm như đập vào mặt, lúc này hắn lộ ra vẻ cực kỳ hài lòng.

Hắn giương tay áo lên, một mảng hào quang cuộn ra, đem tất cả Hoàng Oánh Thạch mà Cốt Hạt ném ra thu hết vào trong Tu Di Giới.

Cứ như vậy, sau mỗi tuần trà, hắn liền thu Hoàng Oánh Thạch một lần, thoáng cái đã qua hai canh rưỡi giờ, lúc này Cốt Hạt mới chui lên, toàn thân quyện đầy hắc khí, rồi hóa thành thiếu nữ mặc áo lụa đen.

Giờ đây, khuôn mặt kiều diễm của nàng mơ hồ đã trắng bệch, thở ra hổn hển như không thể kiềm chế được, hẳn là pháp lực của nàng đã hao tổn quá nhiều.

“Hạt Nhi, ngươi đã vất vả rồi, hãy nhanh chóng trở lại Dưỡng Hồn Đại nghỉ ngơi một lúc đi.” Liễu Minh mỉm cười, khẽ động viên.

“Chủ nhân, những việc này đều là bổn phận của ta.” Hạt Nhi đỏ mặt, lè ra chiếc lưỡi thơm tho đỏthẫm, rồi hóa thành một đạo hắc khí bay vào Dưỡng Hồn Đại.

Liễu Minh dùng thần thức quét qua Tu Di Giới, tinh thạch vàng óng đã xếp thành một quả đồi nhỏ, chiếm hết một phần tư không gian trong Tu Di Giới.

Nhiều Hoàng Oánh Thạch như vậy, giá trị tính sơ sơ cũng hơn ba ngàn vạn linh thạch rồi.

Nghĩ đến đây, tâm tình Liễu Minh tốt lên không ít.

Trong lúc Liễu Minh đứng dậy, vừa muốn tiếp tục rời đi, thì đuôi lông mày hắn khẽ nhướng lên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía một ngọn núi xa xa.

Phía cuối chân trời lóe lên một điểm sáng màu bạc, giống như có người đang độn quang nhắm chỗ của hắn bay đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.