Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Yến Trì Ngộ, nila32

Mắt Ôn An lộ ra một tia sáng kỳ lạ đoạn gã xé mạnh tấm phù lục màu trắng ở trên tay.

Trong khi đó, một màn hào quang màu trắng lớn gần mẫu thình lình hiện ra, trên mặt lờ mờ thấy có phù văn lưu chuyển, tức thì chỉ trong nháy mắt nó đã trùm hai người vào bên trong, đồng thời một tràng những thanh âm Phạn âm phật xướng từ trong màn sáng lượn lờ truyền ra.

Già Lam vừa mới nghe được tiếng Phạn âm truyền đến tai thì pháp lực tại linh hải trong cơ thể tức thì trì trệ, sau một khắc kinh hãi thì nàng không cách nào vận chuyển chúng chút nào nữa.

Khắp bên trong cái "lồng" ánh sáng này tràn ngập một lực cấm chế vô hình, tất cả mọi thứ mọi trong phảng phất như bị đông kết.

Còn cự mãng màu bạc phải vất vả lắm mới đến gần Ôn An thì chỉ kịp kêu một tiếng xùy trong, trầm đã tán loạn ra, một lần nữa biến thành một cái ngân liệm, đến cả vẻ sáng bóng cũng tắt đi rồi lơ lửng ở giữa không trung.

"Già Lam sư muội, tại hạ đắc tội. Đây là trận pháp Tiểu Tu Di Kim Cương mà tổ tiên ban cho, không cần uổng phí khí lực đâu, hiện giờ hai người chúng ta tuy cùng không động đậy được nhưng công kích của người dưới Chân Đan cảnh cũng chẳng cách nào tổn thương một cọng tóc được." Lúc này, Ôn An mới đắc ý nói.

Già Lam nghe vậy thì không thèm đáp, nàng liên tục thôi động pháp lực nhưng liền phát hiện chẳng có chút hiệu quả nào, lòng lập tức chùng xuống.

Cũng may đối phương cũng chẳng nhúc nhích được đúng như lời gã nói khiến lòng nàng cũng có chút ít an tâm.

"Hừ, đồng thời vây khốn cả ta và ngươi, ngươi muốn làm gì?" Già Lam lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi.

"Già Lam sư muội cực kỳ thông minh, đã biết rõ rồi còn cố hỏi nữa, tạ hạ tự biết thực lực so với nàng còn kém một chút cho nên dùng cái trận pháp Tiểu Tu Di này vây cả hai ta lại chỗ này, như thế thì ta và nàng chỉ cần chờ hai người bọn họ phân định thắng bại là được rồi." Ôn An cười đắc ý thuyết giảng.

"Ngươi... Ngươi đến cả dũng khí phân cao thấp với ta cũng chẳng có thế mà còn mặt mũi cầu thân ta, thật đúng là vô liêm sỉ!" Già Lam nghe thế thì cực kỳ buồn bực...

"Hắc hắc, tại hạ chỉ là không muốn xảy ra sơ xuất gì trong trận thi đấu với Già Lam sư muội nên mới dùng thủ đoạn này, vô sỉ chẳng có quan hệ gì đâu." Ôn An sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức hơi đổi nhưng tức khắc lại mỉm cười.

Có điều, trong lòng gã lại ảo não, xấu hổ cực điểm, trong lòng căm hận thầm nghĩ:

"Con tiện nhân, đợi ta hấp thu Thiên Yểm Chi Thể của ngươi rồi hóa giải hỗn độn dương khí trong cơ thể thì Chân Đan cảnh là thứ trong tầm tay rồi. Nếu sau này ngươi ngoan ngoãn phục tùng thì ta còn giữ lễ với ngươi một chút, bằng không thì đợi đến khi ta đạt đến Chân Đan cảnh chắc chắn sẽ dùng mọi cách lăng nhục ngươi để trả mối hận trong lòng ta."

Già Lam mặt đã sớm lạnh như băng, quay đầu đi không thèm nhìn Ôn An.

Nàng hiển nhiên lần này đã chủ quan, đến cả Thiên Yểm đại pháp còn chưa kịp thi triển đã bị đối phương cứng rắn vây khốn ở đây.

Có điều nàng lại nghĩ, cục diện này cũng không tính là đã hết, dù sao Liễu Minh lúc trước đã bảo nàng cuốn lấy Ôn An, do đó thực ra kết quả cũng không sai biệt lắm.

Già Lam nghĩ tới đây, trong lòng cũng an tâm một chút, đưa mắt nhìn sang Liễu Minh đang chiến đấu ở bên kia.

...

"Ồ! Là trận pháp Tiểu Tu Di Kim Cương của Phật môn, xem cường độ này thì hẳn là xuất từ tay tu sĩ Thiên Tượng cảnh, tuy là thứ sử dụng một lần nhưng giá trị cũng gần ngàn vạn linh thạch a. La Nguyên lần này thực sự dốc hết vốn rồi." Ở bên trong không gian thần bí, Kim Thiên Tứ khẽ ồ một tiếng rồi tự nói.

Thiên Qua chân nhân mỉm cười gật đầu nhưng không có tiếp lời.

...

Tình huống Ôn An thi triển phù lục vừa rồi tự nhiên khiến đám đệ tử vây xem ồn ã một hồi, tuy mới đầu có một số người có phần không hiểu, nhưng phía dưới lại có vài người kiến thức cao, mặt liền lộ vẻ chợt hiểu, nhao nhao đưa mắt nhìn về phía trận pháp ở phía trên hai người.

Còn Liễu Minh và Ôn Tăng tự nhiên cũng đều thu một màn kia vào trong mắt.

"Được rồi, hai người bọn họ có thể không cần phải xen vào nữa, hiện tại ta và ngươi có thể buông tay tỉ thí một phen rồi. Có điều ta phải nói thẳng trước, nếu ta là ngươi thì lập tức nhận thua thì tốt hơn." Ôn Tăng lúc này mới quay đầu nhìn thẳng về phía Liễu Minh, đoạn không chút hoang mang nói.

"Ồ, lời này của Ôn sư huynh là có ý gì?" Liễu Minh nhướng mày hỏi lại.

"Tên tuổi Liễu sư đệ, Ôn mỗ những ngày qua cũng nghe người khác nói qua, đối phó với đối thủ có thực lực như sư đệ, không thể không xuất ra thủ đoạn để thi đấu, tại hạ chắc phải thi triển Ôn Chú đại pháp vốn vẫn ẩn giấu mới được rồi. Nhưng đại pháp này có uy lực vô cùng cường đại, một khi thi triển ra, ngay cả ta cũng không không có cách nào khống chế uy lực của nó, vạn nhất có điều gì sơ xuất, chỉ sợ mấy vị Thiên Âm sư cô cơ bản cũng không kịp ngăn trở..." Ôn Tăng hờ hững đáp nhưng trong giọng điệu tràn ngập vẻ tự phụ, không hề lưu thủ.

"Không ngờ Ôn sư huynh lại tự tin như vậy, không sao, sư đệ cũng từng nghe đại danh sư huynh, lần này chính là muốn thấy Ôn Chú đại pháp trong truyền thuyết." Liễu Minh nghe vậy lại khẽ cười, một tay bấm niệm pháp quyết, tức khí khói đen quanh người quay cuồng.

"Hừ, đã thế thì đừng trách tại hạ đã không nhắc nhở ngươi đấy." Ôn Tăng, sắc mặt lạnh lẽo, hừ một tiếng, hai tay liền nhấc lên, mười ngón tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, đồng thời trên người gã bắt đầu tỏa ra một vầng sáng xám mờ mờ.

Liễu Minh thấy vậy liền hét lớn một tiếng, lập tức mạnh mẽ đánh ra một quyền.

Chỉ thấy ánh sáng đen lóe lên, một ảo ảnh đầu hổ cực lớn màu đen đột nhiên hiện ra, lóe lên rồi lao thẳng qua khoảng cách mấy chục trượng, xuất hiện trước mặt Ôn Tăng.

Theo tiếng hổ gầm chấn nhiếp nhân tâm, quyền phong tối tăm mịt mờ từ trong đầu hổ bộc phát ra, không gian cả một vùng lập tức rung động kịch liệt một phen như muốn xoắn vặn, xé nát mọi thứ xung quanh...

Đám người ở bốn phía xung quanh màn sáng lập tức xôn xao một hồi, bọn người Thiên Âm thượng nhân, La Nguyên trên khán đài cũng vì nó mà rung động một hồi.

Trước khí thế kinh người của quyền ảnh, sắc mặt Ôn Tăng cũng trở nên vô cùng ngưng trọng, tay hắn liền đưa sang hai bên rồi giật mạnh một phát, quầng trăng mơ hồ lóe lên, biến ảo ra một đạo ánh sáng màu xám nhạt phía trước người.

Màn sáng chỉ như tấm lụa mỏng màu xám bình thường ôm lấy Ôn Tăng, khiến thân hình nổi bật của hắn đột nhiên trở nên có chút mờ ảo.

Sau một khắc, quyền ảnh đen kịt rít gào oanh kích lên trên màn sáng màu xám, nhưng khiến mọi người bất ngờ là chỉ một phần màn sáng bị lõm vào, cũng không bị quyền ảnh xé nát, không một tiếng động phát ra.

"Bạo!"

Một tay Liễu Minh liền biến đổi pháp quyết, miệng quát lên một tiếng.

"Oanh" một tiếng!

Nguyên cái đầu hổ màu đen thật lớn đột nhiên nổ tung hóa thành khí đen cuồn cuộn không ngừng lan tỏa, khí đen vừa chạm vào màn sáng màu xám, "Tư tư", âm thanh tan rã liền đó phát ra liên tiếp.

Nhưng dù vậy, một sức mạnh to lớn vẫn xuyên thấu qua màn sáng, đem cả người Ôn Tăng đánh văng mấy trượng, nhưng rất nhanh quanh người hắn quang mang màu xám lóe lên, thân thể theo đó ổn định trở lại.

Hơi thở của Ôn Tăng có chút phập phồng, hắn liền hít sâu vài cái, rất nhanh đã khôi phục bình thường.

"Tốt, rất tốt! Ngươi quả nhiên cũng có chút ít thực lực, ta càng ngày cảm thấy hưng phấn!" Ôn Tăng thấp giọng nói, trong mắt lóe lên ánh nhìn điên cuồng, đột nhiên một ngụm máu tươi từ trong miệng bắn lên màn sáng màu xám trước người.

Cạc cạc!

Tiếng quạ kêu khàn khàn, ầm ĩ bỗng nhiên vang vọng.

Những người đang theo dõi cuộc chiến, vừa nghe đến âm thanh khàn đục này, phàm là kẻ có tu vi khá thấp liền cảm thấy khí huyết trong ngực nhộn nhạo không yên, mà những người có tu vi cao trong lòng cũng lập tức sinh ra cảm giác phiền muộn.

Liễu Minh trong nội tâm lại càng nhộn nhạo, không yên.

Một cỗ khí tím vô hình tràn đầy lực lượng trong tiếng quá kêu cũng lập tực tràn ngập bên trong màn sáng.

"Chẳng lẽ đây là linh thú hình quạ trong truyền thuyết do thi khí cùng oan hồn tế luyện mà thành, khó trách thanh âm của nó cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người, chỉ là không biết đối phương đã tu luyện đến trình độ nào rồi." Liễu Minh tâm niệm nhanh chóng chuyển động, không ngừng đánh giá tình hình trước mắt.

Gần nửa tháng nay, vì đối phó với Ôn Tăng này, Liễu Minh tại Tàng Kinh các đã tìm đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến đạo thuật nguyền rủa, ôn dịch.

Cái gọi là nguyền rủa chi thuật, có mặt sớm nhất tại thời kỳ Thượng Cổ vu quỷ, thuật này có khả năng chấn nhiếp tâm hồn, lấy tánh mạng kẻ khác, mượn vật hóa hình vượt xa điều mà pháp lực tầm thường làm được, vô hình vô chất. Người không hiểu rõ đạo lý trong đó, căn bản không có cách nào chống đỡ.

Nghĩ tới đây, hai cánh tay Liễu Minh đột nhiên khí đen cuồn cuộn quấn quanh, cả người phút chốc như bùng nổ phóng lên không trung, nắm đấm vung xuống, hướng đối thủ phía trước điên cuồng đánh tới.

Tiếng xé gió rít gào, lập tức vô số quyền ảnh màu đen đan xen hiện ra, bắn nhanh về phía Ôn Tăng.

Ôn Tăng đối với công kích trước mặt dường như không thèm để ý đến, hai tay liên tục đánh ra pháp quyết, từng đạo quang mang màu tro đen bay ra từ trên người hắn, hóa thành từng quả cầu ánh sáng, lơ lửng bốn phía xung quanh.

Quyền ảnh màu đen ập đến tựa bão táp mưa sa, oanh kích lên màn sáng màu xám trước người Ôn Tăng, tuy nhiên vẫn không có tiếng vang nào truyền ra, chỉ thấy màn sáng bị oanh kích liên tục xuất hiện những vết lõm, màn sáng một hồi hào quang chớp nháy, như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Ôn Tăng liền ra quyết định, pháp quyết trong tay bỗng nhiên dừng lại, vẻ điên cuồng trên mặt càng thêm đậm, hai mắt cũng đã trở nên đỏ bừng, một vầng trăng mờ mịt bắn ra, một loạt chú ngữ tối nghĩa cũng theo đó từ miệng truyền ra.

Chính vào lúc này, một tay lão giả áo bào trắng, Mộc trưởng lão, khẽ nhấc, tay áo run lên.

"Phanh" một tiếng, một đạo phù lục bàng bạc từ trong tay lão giả kích xạ bay ra, ngay tại lúc nổ tung huyễn hóa ra vô số phù văn màu bạc nhạt, chui vào nơi mờ mịt hơi nước bên trong màn sáng.

Cơ hồ cùng một thời gian, tiếng quạ từ người Ôn Tăng vừa mới truyền đến ầm ĩ, chỉ thấy bên ngoài màn sáng trong suốt vô số phù văn bàng bạc bỗng nhiên sáng ngời, liền đem những âm này ngăn cách trong đó!

Bên trong màn sáng, Già Lam và Ôn Nguyên bị trận pháp Tiểu Tu Di vây khốn không xa, dường như cũng không bị những tiếng quạ kêu này ảnh hưởng, hiển nhiên trận pháp này cũng là có chút kỳ diệu.

Sau một khắc, quanh thân Ôn Tăng chằng chịt những quang đoàn xám đen rung động liên hồi, lại liên tiếp ngưng tụ thành từng chỉ Ô Nha màu xám trắng, tổng cộng có ba mươi sáu chỉ!

Sau một hồi quầng trăng mơ hồ chớp động, Ô Nha tự động xếp thành đội ngũ kỳ quái, liên tục xoay tròn không theo trật tự bốn phía xung quanh Ôn Tăng.

"Quả nhiên là Ôn Nha đã đạt đến ba mươi sáu chỉ!" Liễu Minh trong lòng run sợ, thân hình bỗng trở nên mơ hồ.

Âm thanh đùng đùng nổ vang, trong không trung lần nữa hiện ra vô số quyền ảnh như mưa gió gào thét bắn về phái Ôn Tăng.

"Phanh" một tiếng!

Dưới sự oanh kích liên tục của quyền ảnh, màn sáng màu xám rốt cuộc không thể tiếp tục chống đỡ, liền nổ tung, hóa thành vô số những khí tro thật nhỏ khuếch tán ra xung quanh. Quyền ảnh còn xót lại vẫn không dừng lại mà như thủy triều tuôn tràn về phía Ôn Tăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.