Chương trước
Chương sau
Dịch giả: nhatchimai0000, Vong Mạng

Liễu Minh nhìn phù lục màu vàng trong tay Khuê Mộc, thần sắc có chút động dung nhưng không nói câu nào.

Hoàng Oánh đứng cạnh thấy thế thì tỏ ra mừng rỡ mà rằng:

‘‘Đại Na Di bí phù, ta từng nghe kể loại phù lục trong truyền thuyết này. Không ngờ là bí phù quý hiếm như thế mà Khuê huynh cũng có cầm được. Như thế thì chúng ta có mấy phần nắm chắc đào thoát.’’

“Bí phù này dù là tại bổn cốc cũng không có mấy tấm, cho nên có một chuyện muốn nói trước rõ ràng với hai vị. Nhị vị đạo hữu đều không phải người của yêu tộc ta, cho dù có lấy được tinh huyết Thiên yêu cũng chẳng có tác dụng mấy. Nếu thật sự sưu tập đủ tất cả lệnh bài để mở cấm chế ra thì không bằng chuyển nhượng lại cho tại hạ. Khuê mỗ khi đó không chỉ dùng bí phù để chúng ta cùng thoát khỏi nơi đây mà khi ra ngoài cũng sẽ tặng mỗi người mấy ngàn vạn linh thạch, có thể còn có vài món trọng bảo khác để trao đổi.’’ Khuê Mộc tôn giả ngừng lại một chút rồi chậm rãi nói.

Hoàng Oánh nghe hết câu này thì trên mặt lập tức hiện vẻ bất mãn nhưng chỉ nhìn nhìn Liễu Minh mà chẳng nói thêm gì.

Liễu Minh nghe thế, suy nghĩ một chốc liền đồng ý.

Dù sao loại vật như tinh huyết Thiên Yêu cũng là vật nhất định Thiên Yêu cốc phải có, hơn phân nửa cũng chỉ thực có ích đối với Yêu tộc.

Hắn thuộc Nhân tộc đương nhiên chẳng có mấy hứng thú.

Huống hồ đối với mọi chuyện thì trước tiên nghĩ cách rời khỏi chỗ tử địa này mới là chuyện quan trọng nhất.

Hoàng Oánh thấy Liễu Minh đồng ý thì khẽ hé miệng ngạc nhiên sau rồi cũng đành gật đầu bất đắc dĩ.

“Nếu nhị vị đều đã đồng ý thì việc này không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát tìm một chỗ thật bí ẩn để chữa trị triệt để thương thế đã, sau đó đi tìm mấy tên đệ tử tham gia thí luyện Thiên yêu trong bí cảnh. Dù sao ở gần chỗ vừa đánh nhau làm cho linh lực chấn động không nhỏ, chẳng bao lâu sẽ có người khác tìm tới.” Khuê Mộc nghe thế thì vui vẻ đề nghị.

Liễu Minh bằng lòng bèn thúc dục pháp quyết, bên dưới ngưng một đám mây đen rồi bay lên trời.

Hoàng Oánh liếc nhìn Khuê Mộc tôn giả, nhún chân hóa thành một đạo tinh mang màu vàng theo sau Liễu Minh.

Khuê Mộc thở phào, lục quang bốc lên bay theo.



Trên một khu đất bằng phẳng trong Mật cảnh, một đạo độn quang màu đen đang như phi như gió bay chớp giật cướp đường bỏ chạy.

Phía sau khoảng hơn trăm trượng một luồng sương mù màu tím mịt mờ, một gã yêu tu thân người đầu mãng xà đang từ tốn đuổi theo.

“Không ngờ bên trong bí cảnh thế mà còn có tu sĩ hóa tinh kỳ, gặp được thằng này cũng tạm, bằng không thì chỉ với tinh phách chi lực của tu sĩ Hóa tinh để tăng tu vi thì quá chậm.” Con yêu tu đầu mãng xà tự lẩm bẩm xong thì độn tốc đột nhiên nhanh hơn, luồng sương mù màu tím lập tức hóa thành đạo tử mang, trong khoảnh khắc liền xoay tròn một cái đã xuất hiện ngay phía trước đạo độn quang màu đen.

“Ngươi…”

Đạo độn quang màu đen dừng lại, một tên tu sĩ nhân tộc tu vi Giả đan vừa thấp vừa gầy hiện ra, giờ phút này trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt nhìn tên yêu tộc.

“Vận động nóng người trước bữa ăn đã xong.” Yêu tu đầu mãng xà lưỡi thò lưỡi thụt liếm môi bảo.

Tên tu sĩ gầy lùn nghe thế thì sắc mặt đại biến, nghiến răng một cái tay bóp vỡ một phù lục ngân quang chói mắt. Một luồng linh áp cường đại Chân đan kỳ bắn ra, thình lình ngưng tụ thành một mũi tên màu bạc. Vèo một tiếng kích bắn về phía thanh niên đầu mãng xà.

Phù lục này là trưởng lão tông môn ban tặng gã một tấm phù lục bảo mệnh, uy lực của nó tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Chân đan sơ kỳ.

“Bình” một tiếng vang lên!

Chung quanh con yêu tu đầu mãng xà lập tức cuộn lên một luồng sương mù đậm đặc.

Tu sĩ gầy lùn thấy thế vội móc ra một tấm phù lục đen sì, lần nữa hóa thành một đạo độn quang màu đen phóng ngược hướng khi nãy.

Chỉ một lát sau, sương mù cuồn cuộn tan đi, yêu tu đầu mãng xà lại hiện hình mà không chút tổn thương.

Nó hừ lạnh một tiếng, lại bắt quyết hóa thành một luồng sương mù màu tím cuồn cuộn theo hướng tu sĩ gầy lùn đuổi tới.

Sau thời gian chừng uống nửa chén trà, một tiếng thét chói tai vô cùng thê thảm vang lên từ chân trời rồi im bặt hẳn.



Trong một sơn động khá rộng rãi trong bí cảnh.

Bên trong động đen sì, một gã nam tử phục sức Man tộc mặt mũi cực kỳ cẩn thận dò từng bước một.

“Vừa rồi may mà phản ứng nhanh nhạy mới có thể tránh được con hổ yêu truy đuổi, không bằng ở đây nghỉ ngơi một lát rồi nghĩ lại cách bỏ chạy.”

Tên nam tử rút cuộc cũng dừng chân, lẩm bẩm mấy tiếng.

Tiếp theo tay áo gã vung lên, lấy ra một trận bàn truyền âm, nhanh chóng khoa tay múa chân một hồi.

“Quả nhiên nơi đây không có cách nào phát tín hiệu thông tin ra ngoài, nếu như không có cách nào liên lạc được với những người khác, một mình đối phó với những yêu tu này sợ ràng phần thắng cực kỳ xa vời.’’ Gã nam tử than thở bèn tìm một tảng cự thạch rồi khoanh chân ngồi.

Nhưng chỉ sau nửa canh giờ bỗng vang lên tiếng gào to trầm thấp quanh quẩn trong sơn động:

“Mau mau ra đây nhận chết đi đồ Man tộc sâu bọ.”

Nam tử Man tộc đối với lời này lại chẳng thèm để ý tới, tiếp tục việc khôi phục pháp lực.

Nhưng không bao lâu sau, sơn động lại bắt đầu rung động kịch liệt.

Ngay sau đó, một tiếng nổ ầm vang truyền ra, vách đá trong sơn động bắt đầu vỡ vụn đổ sụp, từng khối đá cực lớn rơi xuống.

Sắc mặt nam tử Man tộc lập tức trở nên âm trầm, sau khi thúc giục pháp quyết, y liền nhằm hướng cửa động bay ra, đồng thời chẳng biết từ khi nào trong tay đã có thêm một tấm phù lục màu tím nhạt.

Nếu như hắn còn không rời đi, chỉ e sẽ bị vây chết trong ngọn núi này mất.

Kết quả khi hắn vừa ra khỏi cửa sơn động thì liền phát hiện bốn phía đều là một mảng đen kịt, mặt y biến sắc nhưng không chờ y kịp bóp vỡ tấm phù lục trong tay thì một cỗ linh áp khủng bố đã thình lình từ bốn phương tám hướng lấy y làm trung tâm ép tới khiến cho thân hình hắn bị bó cứng lại.

Trong đám khói đen, một cái đầu lâu to như một tòa lầu các bỗng hiện dần ra đồng thời há miệng khẽ cắn về chỗ nam tử...

Hơn nửa ngày sau, đám người Liễu Minh từ trên không trung bay nhanh xuống rồi rơi lên một vách núi hình dáng như cái hồ lô.

Bề mặt vách núi này đều có cây cối cao lớn xanh um tươi tốt bao phủ triệt để lại.

“Nơi này xem ra không tồi, Khuê Mộc đạo hữu ở luôn đây khôi phục thương thế cho tốt một lát, chúng ta cũng nghỉ ngơi điều hòa một chút đi.” Liễu Minh đứng ở chỗ thấp của vách núi, đưa thần thức khẽ quét qua khu vực gần đó, sau khi không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường mới cất lời phân phó.

Hoàng Oánh khẽ gật đầu, không có ý phản đối.

“Trên người tại hạ có mang theo một ít pháp khí bày trận, có thể che giấu chấn động pháp lực, vừa khéo có thể dùng che bên trên.” Khuê Mộc Tôn Giả đối với nơi này cũng hết sức hài lòng, sắc mặt buông lỏng tiếp lời.

Có thể mau chóng khôi phục thực lực với y tự nhiên là việc cầu còn không được.

“Vậy làm phiền Khuê Mộc đạo hữu rồi.” Liễu Minh gật gật đầu.

Trên người Liễu Minh tuy cũng có mang khí cụ trận pháp dạng này, nhưng nếu Khuê Mộc Tôn Giả cũng có thì với tu vi Chân Đan cảnh của y, phẩm chất pháp khí sẽ càng tốt hơn.

Huống hồ quan hệ trước mắt của ba người là liên thủ, hắn càng không sợ Khuê Mộc Tôn Giả đụng tay đụng chân gì trên pháp trận.

Khuê Mộc Tôn Giả thấy Liễu Minh không ý kiến gì, bèn đưa một tay tới phần eo giữa lưng rồi phất một cái, tức thì một chồng trận bàn, trận kỳ màu xanh nhạt liền xuất hiện trong tay y.

Y sau lại đưa một tay lên, liền thấy bảy tám tia sáng màu xanh bắn đi khắp bốn phương tám hướng, sau đó lóe lên rồi nhao nhao chui vào trong mặt đất khắp bốn phía, biến mất không thấy tung tích nữa.

Trong miệng y bắt đầu niệm những chú ngữ tối nghĩa, đồng thời ngón tay liên tục đánh mấy đạo pháp quyết ra cả bốn phía.

"Ầm rầm rầm" một tràng những tiếng nổ mạnh từ mặt đất truyền ra!

Ngay sau đấy, bảy tám cột sáng màu xanh từ chỗ trận kỳ biến mất, nhao nhao chiếu ra, tức thì một màn sáng màu xanh nhạt có đường kính hơn mười trượng được hình thành.

Mặt ngoài màn sáng có vô số phù văn quỷ dị nhỏ xíu, sau khi chúng di động một hồi liền cùng màn sáng màu xanh nhạt tan biến vào trong hư không.

Khuê Mộc Tôn Giả sau khi làm xong hết thẩy thì sắc mặt lại tái nhợt đi một chút, y chắp tay hướng Liễu Minh rồi thong thả đi tới một tảng đá lớn ở gần đấy, khoanh chân ngồi xuống, một lát sau, một màn sáng mờ mờ màu xanh liền bao quanh thân thể y.

Hiển nhiên Khuê Mộc Tôn Giả đã lại bày ra một tầng trận pháp khác ở xung quanh người y.

Liễu Minh đưa mắt nhìn qua rồi bèn hờ hững đi tìm một chỗ sạch sẽ khác ngồi xuống.

Hoàng Oánh thấy vậy, tức thì đi đến một chỗ cách không xa chỗ Liễu Minh rồi cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ba người tuy tạm thời đạt thành giao ước liên thủ, nhưng vị trí ngồi xuống lại mơ hồ tạo thành thế cảnh giác, đề phòng lẫn nhau.

Lúc này, trên người Khuê Mộc Tôn Giả có từng luồng khói xanh toát ra, đồng thời trên mặt lờ mờ hiện ra nét thống khổ...

Chớp mắt cái đã qua thời gian ba ngày.

Giữa trưa, Khuê Mộc Tôn Giả đang ngồi khoanh chân trị thương, đỉnh đầu y có làn khói xanh tỏa ra, quay tròn rồi bốc lên, trông nó linh hoạt như vật sống vậy, hiển nhiên là việc trị thương đang đến thời khắc mấu chốt.

Đúng vào lúc này, Liễu Minh đang ngồi nhắm mắt ở cách đó không xa bỗng nhiên mở mắt, đứng phắt dậy.

“Liễu huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàng Oánh cũng đã nghe được tiếng vang, tức thì cả kinh rồi cũng vội vàng đứng lên.

Liễu Minh sắc mặt ngưng trọng nhìn về một chỗ ở phía ngoài động nhưng không nói lời nào.

Nhưng sau đó không lâu, một tiếng gào thét xé gió, rõ ràng từ phía đằng xa truyền tới, căn cứ vào âm thanh để phán đoán thì hướng của nó chính là nhắm thẳng đến sơn động.

Hoàng Oánh hiển nhiên cũng đã mơ hồ đoán được điều gì đó, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.

Sau thời gian mấy hơi thở, chỉ nghe trên không trung bỗng có một tiếng “Ầm”, màn sáng một lớp màu xanh nhạt hiện ra, nhưng ngay sau đấy nó lại lóe lên ánh sáng màu lam rồi bị một vật gì đó đánh một kích phá tan.

Khi Liễu Minh nhíu hai mắt lại nhìn tới phía trước thì trên mặt đất thình lình có một bóng người thon dài màu lam xuất hiện.

Thân người này so với với gã yêu tu mặt dài như mặt ngựa mặc áo bào tím khi trước thì giống như đúc, gã có bộ tóc màu xanh dương rối bời, đưa cặp mắt híp dài quét tới ba người Liễu Minh.

“Tại sao lại có tới ba người?” Bóng người tóc xanh gặp tình hình này, sắc mặt liền hơi đổi.

Liễu Minh nghe vậy xong bỗng nhiên chẳng có chút dấu hiệu nào, nhấc hai tay lên sau đấy mười ngón tay lập tức liên tục đánh ra.

Âm thanh “xùy xùy” vừa vang lên, tức thì mười đạo kiếm khí màu vàng kim nhất tề bắn ra, vây chặt bóng người màu lam vào trong.

Hoành Oánh ở bên cạnh thấy vậy, nơi bàn tay nàng, một tia sáng màu lục lóe lên rồi thình lình trong tay có thêm một cây sáo ngọc màu xanh biếc, một chốc sau, sáo ngọc truyền ra những âm thanh cao vút, đồng thời trên người nàng, hào quang tỏa ra, cùng âm thanh cao vút đan xen, hỗ trợ lẫn nhau rồi ngưng tụ lại, hóa thành một con cự mãng toàn thân xanh biếc, cao lớn đến vài chục trượng, hung hăng bổ nhào về phía bóng người màu lam.

Khuê Mộc Tôn Giả vốn đang nhắm mắt ngồi xếp bằng cũng mở trừng hai mắt ra, hai tay chỉ vung lên một cái đã thấy yêu hỏa màu lục lập tức cuồn cuộn tuôn ra...

Thời gian ăn một bữa cơm sau đấy, trên mặt đất lúc này đã có thêm một cỗ thi thể không còn nguyên vẹn và bị cháy đen.

Khuê Mộc Tôn Giả sau khi tìm tòi một phen liền kiếm được khối lệnh bài màu xám thứ năm từ cái thi thể này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.