Chương trước
Chương sau
Dịch giả: khangvan

Ù ù, tiếng vang đột nhiên dừng lại!

Đồng nhân khổng lồ dưới sự khống chế của thanh niên chất phác thì nhanh chóng dừng lại, không hề tiến lên nữa, mà quang cầu công kích trước ngực cũng thu lại, cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía Liễu Minh và Huyết Đế Tử vài lần.

Trong lúc nhất thời thì bốn người đứng nhìn nhau, tạo ra một thế giằng co.

Liễu Minh nhìn qua ba người trước mắt, tâm niệm nhanh chóng suy nghĩ.

Tình huống trước mắt cực kỳ phức tạp, hiển nhiên là Huyết Đế Tử và Hắc Phượng Tiên Tử đều là vì chính mình mà đến, nhưng mà theo giọng điệu của Huyết Đế Tử thì xem ra bọn họ không phải là người cùng đường, nhưng dưới tình hình đều là tà tu thì khả năng hai người liên thủ cũng không nhỏ.

Ngược lại là tên thanh niên có cách ăn mặc chất phác kia, có thể đuổi theo Hắc Phượng Tiên Tử đến tận đây thi chứng tỏ thực lực bản thân nhất định không kém, trong lúc nhất thời cũng không biết đây là địch hay bạn.

Ngay khi ánh mắt mấy người chớp động bất định thì đột nhiên Huyết Đế Tử “Hừ” một tiếng, tiếp theo toàn thân huyết quang đại phóng, hóa thành một đạo huyết quang phá không bay đi.

Hắc Phượng Tiên Tử thấy vậy thì con mắt xoay vòng, sau đó khẽ cười “Khanh khách”, hắc quang lóe lên hướng về một phương khác phi độn mà đi, lập tức biến thành một điểm đen, biến mất trên bình nguyên.

Thanh niên trên đồng nhân thấy vậy thì thần sắc khẽ động, nhưng mà sau khi quan sát hướng huyết quang bay đi cùng với Liễu Minh đang ở đây, cuối cùng cũng không thúc giục đồng nhân đuổi theo, ngược lại thì sờ lên trán, rút cuộc mở miệng với Liễu Minh:

“Hai người này rút cuộc đã đi, như vậy thì ta và ngươi hãy cùng giới thiệu một chút. Tại hạ Thiên Công Tông Bành Việt, các hạ có thể cùng với Huyết Đế Tử phân cao thấp mà không rơi vào hạ phong, nghĩ chắc cũng không phải hạng người vô danh, không biết nên xưng hô như thế nào.”

“Nguyên lai là đạo hữu Thiên Công Tông, tại hạ Thái Thanh Môn Liễu Minh.” Liễu Minh nghe vậy thì thần sắc hơi động, chắp tay trả lời.

Nghe người này nói là đệ tử Thiên Công Tông, hắn cũng thở phào ra một hơi.

Trong Tứ Đại Thái Tông thì Thái Thanh Môn và Thiên Công Tông quan hệ coi như không tệ, mà hắn trước đây giành được Tứ Tượng Khôi Lỗi trên tay của Âm Dương Cự Lực Ma cũng chính là do một vị đại sư của Thiên Công Tông chế tác đấy.

Nói như vậy thì đồng nhân khổng lồ này chắc hẳn cũng là một loại khôi lỗi khổng lồ nào đó của Thiên Công Tông rồi.

“Thì ra là đạo hữu Thái Thanh Môn, thật sự là hạnh ngộ. Ta trước đây không lâu trùng hợp bắt gặp yêu nữ Hắc Phượng Tiên Tử, nàng ta đã từng tàn sát vài nội môn đệ tử đồng môn. Ta nếu như đã gặp phải thì tự nhiên sẽ không có khả năng buông tha, cho nên dẫn tới một phen kịch chiến đến đây, lại cũng gặp đạo hữu cùng với Huyết Đế Tử đại chiến tại đây, thật sự là cực kỳ trùng hợp.” Bành Việt hặc hặc cười nói, tiếp theo liền nhảy từ trên đầu đồng nhân xuống, đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Toàn thân đồng nhân khổng lồ tỏa ra một vầng sáng màu vàng, sau đó “Ự..c” một hồi, tiếng cơ quan vang lên, hóa thành một viên châu cỡ bàn tay, Bành Việt vung tay lên liền thu vào.

“Thiên Công Tông tinh thông khôi lỗi thuật, đúng là danh bất hư truyền, Bành đạo hữu thao túng khôi lỗi có thể bức Hắc Phượng Tiên Tử thành bộ dạng như vậy, có thể thấy được thực lực rất kinh người.” Liễu Minh thấy vậy thì mỉm cười nói, tiếp theo há miệng ra, hút cốt thuẫn lại vào trong người.

“Liễu đạo hữu nói vậy thì đúng là giễu cợt Bành mỗ rồi. Tu vi của Huyết Đế Tử còn trên Hắc Phượng Tiên Tử đấy, đạo hữu có thể kịch chiến với hắn mà không rơi vào thế hạ phong, có thể thấy được chỗ bất phàm rồi.” Bành Việt nghe vậy thì lắc đầu liên tục, cũng khách khí nói.

Liễu Minh tự nhiên trong miệng cũng vô cùng khiêm tốn.

Cứ như vậy, hai người ta một câu, ngươi một câu nói chuyện với nhau, càng nhìn thì càng hợp nhau.

Sau thời gian một bữa cơm, Bành Việt đưa mắt nhìn về mấy cỗ thi thể khô quắt kia, xoay chuyển mà hỏi.

“Đúng rồi, không biết là lần này Liễu đạo hữu muốn đi đâu?”

“Tại hạ lần này ra ngoài là muốn đến Thiên Mã Thảo Nguyên xử lý chút chuyện.” Liễu Minh nghe vậy thì không chút do dự trả lời.

“A? Vậy thì thật là trùng hợp, Bành mỗ cũng đang muốn đi đến đó xem qua một chút, nghe nói Thiên Mã Thảo Nguyên có một loại linh mã đặc thù, vô cùng kỳ diệu. Nhưng mà ta còn có một số việc cần xử lý trước, nếu không thì cũng có thể đi cùng Liễu đạo hữu một đoạn rồi.” Bành Việt nghe vậy thì lộ ra vẻ chợt hiểu.

“Hắc hắc, nếu như Bành Việt đạo hữu cũng đến Thiên Mã Thảo Nguyên thì không chừng ta và ngươi còn có thể gặp lại đấy.” Liễu Minh khẽ cười một tiếng.

Tiếp theo hai người lại nói chuyện với nhau vài câu nữa, sau đó Bành Việt liền cáo từ trước, hóa thành một đạo độn quang màu vàng, phá không mà đi.

Liễu Minh đứng nguyên tại chỗ nhìn về ánh sáng màu vàng, sau khi biến mất ở cuối chân trời thì cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, tiếp đó tay hắn bấm niệm pháp quyết, ngoài thân tuôn ra hắc khí, đồng thời xương cốt trong cơ thể truyền ra âm thanh đùng đùng.

Một lát sau, Liễu Minh biến thành một gã trung niên có sắc mặt vàng như nến, lại mặc một bộ trường bào màu xanh, lúc này mới hài lòng gật đầu.

Sau đó thân hình hắn nhẹ nhàng nhoáng một cái, một đóa hắc vân nâng lên thân hình, tiếp tục hướng về Thiên Mã Thảo Nguyên vội vã bay đi.



Cùng lúc đó, không biết cách đó bao nhiêu vạn dặm, trong mật thất một phân đà của Bách Đẩu Các, một hồi âm thanh ông ông vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong phòng.

Trong mất thất, một gã nam tử trung niên, đầu đội ngọc quan đang nhắm mắt dưỡng thần thì trợn mắt mở ra nhìn về phía pháp trận cỡ hơn một trượng bên cạnh, thấy bạch quang chớp động, bên trên pháp trận lại hiện ra một khối ngọc giản.

Nam tử trung niên vung tay hút lấy ngọc giản vào trong tay, không nói hai lời liền áp vào trán.

“Huyết Đế Tử cũng không làm gì được Liễu Minh, hai người một trận chiến bất phân thắng bại…” Nam tử trung niên gỡ ngọc giản xuống, trong miệng thì thào nói.

Sau khi suy nghĩ một chút, nam tử trung niên liền đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài, không bao lâu thì liền đi đến một căn tĩnh thất sáng ngời.

“Ngọc trưởng lão.” Nam tử trung niên đối với một lão giả tóc bạc đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế nằm, thi lễ một cái.

“Ngươi cũng nhận được tin tức rồi hả?” Lão giả tóc bạc nhìn về phía nam tử, thản nhiên nói.

“Đúng vậy, không ngờ tên này lại có thực lực như vậy, ngay cả Huyết Đế Tử cũng không làm gì được.” Nam tử trung niên gật đầu, nhẹ thở dài nói.

“Huyết Đế Tử tu luyện công pháp đặc thù, cho nên tuy rằng chỉ có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ, nhưng trên thực tế thực lực cũng không thấp hơn một tu sĩ Hóa Tinh hậu kỳ, thậm chí những tu sĩ hậu kỳ bình thường cũng không phải đối thủ của hắn. Tên này nếu có thể đánh ngang tay với Huyết Đế Tử thì đúng là để cho bản các phải lưu ý một chút. Tốt rồi, ngươi đem tin tức của hắn ghi chép vào trong Linh Cơ Điển, mặt khác, cũng thông báo cho người ở những phân chi khác, chú ý đến tư liệu liên quan đến hắn, hơn nữa sau này có người tìm hiểu hành tung của hắn, trước hết phải được tổng các cho phép mới được.” Lão giả tóc bạc đứng lên, sắc mặt không đổi phân phó.

“Vâng!” Nam tử trung niên cung kính đáp.



Liễu Minh tự nhiên không biết là tin tức liên quan đến hắn đã bị Bắc Đẩu Các đặc biệt chú ý, thậm chí với tư cách hộ khách Bắc Đẩu Các, mặt khác cao tầng của đại tông, sau đó không lâu cũng dần biết đến tên tuổi của hắn.

Hai tháng sau, Liễu Minh một đường nhanh chóng chạy đi, thông qua truyền tống, cuối cùng cũng đi đến Thiên Mã Thảo Nguyên của Trung Thiên đại lục.

Thiên Mã thảo nguyên nằm ở khu vực biên giới trung bộ của Trung Thiên đại lục, bởi vì nơi này sản sinh ra một loại linh mã có linh vân đặc thù mà nổi tiếng.

Linh khí trên toàn bộ thảo nguyên khá nồng đậm nên cũng có vài loại linh thảo đặc thù, mà thêm vào đó là sâu bên trong thảo nguyên còn có mấy di tích thượng cổ có chút danh tiếng nữa.

Mà Thiên Mã Cổ Thành là một trong những số đó, cho nên hấp dẫn không ít những tu sĩ từ bên ngoài tiến vào đây săn bắn và tầm bảo.

Dần dần, thảo nguyên vốn là nơi hoang vu cũng dần trở nên hưng thịnh.

Hiện nay, Thiên Mã thảo nguyên chủ yếu bị hai thế lực khống chế, thứ nhất là một đại tông vạn năm của Nhân tộc là Kim Qua Tông, còn lại là Vạn Thọ Đàm, thế lực của một số Yêu tộc của Trung Thiên đại lục.

Hai thế lực này nằm hai bên, sâu trong thảo nguyên, vừa vặn kẹp Thiên Mã thảo nguyên ở chính giữa, cho nên trên thảo nguyên thường có đệ tử Kim Qua Tông và yêu tộc của Vạn Thọ Đàm xuất hiện, về phần những tu sĩ bên ngoài muốn đi vào thảo nguyên thì phải giao nộp một lượng lớn linh thạch làm phí sử dụng cho cả hai bên.

Để phòng ngừa việc linh mã trên thảo nguyên bị tu sĩ cao giai vơ vét sạch sẽ nên hai thế lực lớn này đã cùng nhau đưa ra một quy định là không cho phép tu sĩ Hóa Tinh kỳ trở lên tiến vào thảo nguyên, cho nên truyền tống trận để tiến vào nơi đây đều được xây dựng một cách đặc thù, tồn tại Hóa Tinh trở lên không thể nào truyền tống được vào đó.

Nếu tu sĩ Hóa Tinh kỳ trở lên mà muốn bay vào thảo nguyên thì khoảng cách đến điểm truyền tống gần nhất cũng phải lên đến một nghìn vạn dặm, mà trên đường đi lại có rất nhiều khu vực hung hiểm.

Hơn nữa cho dù thật sự có cường giả có thực lực cường đại xâm nhập vào Thiên Mã thảo nguyên, một khi bị Kim Qua Tông và Vạn Thọ Đàm phát hiện thì chắc chắn sẽ bị hai bên kết hợp đuổi giết, không hề lưu tình.

Những tư liệu trên đều do trước khi xuất phát, Liễu Minh đã cố ý điều tra rõ ràng rồi.



Trong một phường thị nhỏ tại biên giới của Thiên Mã thảo nguyên, trong một căn nhà đá, sau khi ánh sáng chói mắt thu lại, trong truyền tống trận hiện ra thân ảnh của năm tu sĩ.

Liễu Minh hiển nhiên cũng trong số này. Lúc này hắn vẫn giữ hình tượng là một tu sĩ trung niên.

Hắn đưa mắt nhìn qua thì thấy trong nhà đá có một nam tử trung niên, trên người mặc áo bằng tơ vàng đang đứng ở một bên một cách lười biếng.

“Hoan nghênh chư vị đến Thiên Mã thảo nguyên, kẻ hèn này là Kim Qua Tông Vương Cẩm.” Nam tử trung niên sau khi nhìn thấy sáu người truyền tống đến thì thản nhiên nói, mà trên đầu ống tay áo của hắn có in một đồ án hình lưỡi mác rộng chừng vài tấc.

“Thì ra là đạo hữu của Kim Qua Tông.” Lúc này liền có một người cười làm lành, nói.

“Cũng không cần nói nhiều, theo luật cũ thì mỗi người cần giao ba vạn linh thạch thì có thể tiến vào Thiên Mã thảo nguyên.” Ánh mắt của nam tử trung niên khẽ quét qua sáu người, khoát tay chặn lại, không cần suy nghĩ mà nói.

“Cái gì, Kim Qua Tông các người cũng quá tham lam đi, tiến vào Thiên Mã thảo nguyên mà đòi tận ba vạn linh thạch.” Một gã thanh niên tóc đỏ sau khi nghe vậy thì liền kêu to lên.

“Thiên Mã thảo nguyên là phạm vi nằm trong thế lực của bổn tông, các hạ không muốn giao linh thạch thì có thể truyền tống trở về, nhưng mà phí tổn trở về thành vẫn phải nộp lại đấy.” Hai mắt nam tử này híp lại, dùng ngữ khí mỉa mai nói ra.

Thanh niên tóc đỏ nghe vậy thì cứng lại, cũng không nói thêm gì nữa.

“Vị đạo hữu này, nếu như ta nhớ không lầm thì mấy năm trước, vào Thiên Mã thảo nguyên chỉ cần hai vạn linh thạch, tại sao giờ lại lên ba vạn là sao?” Trong mấy người, một đại hán có dáng vẻ chững chạc trầm giọng hỏi.

“Đó là do các ngươi đến không đúng thời điểm, tông môn ta đã thông báo tăng giá được mấy tháng nay rồi, nếu ai không muốn nộp linh thạch thì hãy lập tức truyền tống đi khỏi, không được ở đây om sòm.” Nam tử trung niên lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Liễu Minh nghe vậy thì ánh mắt lóe lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.