"Long sư tỷ nghĩ nhiều rồi. Lần này xông tháp, tại hạ chỉ muốn thử nghiệm đôi chút mà thôi, nào có hi vọng xa vời một lần thành công." Liễu Minh suy nghĩ một chút, hiểu rằng nàng có ý tốt nên cũng không tỏ rõ ý kiến.
Long Nhan Phỉ nghe vậy, kinh ngạc trong lòng mới thuyên giảm chút ít.
Trong suy nghĩ của nàng, Liễu Minh dù đã là tồn tại số một số hai trong hàng đệ tử Ngưng Dịch Kỳ, nhưng dù sao chênh lệch là cả một đại cảnh giới, bây giờ hắn muốn gượng ép khiêu chiến ba mươi sáu tầng thì đúng là có chút không biết trời cao đất rộng rồi.
Thế nhưng nếu nàng biết được Liễu Minh chính tên đệ tử thần bí đã chém giết Khô Cốt Tăng Nhân khiến cho tông môn sôi sục trong thời gian gần đây thì lại là chuyện khác.
Mà đúng lúc này, phù văn phía trước tầng ba mươi tư tháp lớn bất ngờ sáng lên một cái.
"Sư đệ Sa Thông Thiên tiến vào tầng ba mươi tư rồi."
"Sa sư đệ không hổ là kiếm tu, thực lực quả nhiên kinh người."
Hai gã đệ tử Thiên Kiếm Phong gần đó nhìn thấy liền thốt lên một cách vui vẻ.
Bên kia, vài cô nàng đệ tử Phiêu Miểu Phong nghe vậy, cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại nhìn về tầng ba mươi lăm đang có phù văn chớp động.
Hiển nhiên ở tầng này cũng có một đệ tử đang xông tháp, hơn nữa có lẽ chính là đệ tử Phiêu Miểu Phong.
Mà làm Liễu Minh có chút ngoài ý muốn chính là gã Sa Thông Thiên kia lại đang xông tháp.
Hắn lại nhìn thoáng qua phù văn đang phát sáng trên Hư Linh tháp, sau đó suy nghĩ một chút liền cáo từ Long Nhan Phỉ rồi đi thẳng đến cửa vào tháp Hư Linh.
Long Nhan Phỉ nhìn theo bóng lưng hắn, không hề ra tay ngăn cản, chỉ khẽ lắc đầu.
Đám đệ tử nội môn khác nhìn vậy, cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn coi như không thấy.
Nơi tầng chót tháp Hư Linh, phía trước một tấm bia đá màu xám tối tăm. Liễu Minh không nói hai lời từ bên hông gỡ xuống lệnh bài đệ tử ngoại môn, lắc nhẹ lệnh bài một cái, một đạo ánh sáng xanh từ trong lệnh bài bắn ra, trong nháy mắt "Vèo" một tiếng chui vào trong tấm bia đá, cùng lúc điểm cống hiến trên lệnh bài cũng ít đi năm vạn điểm.
Rất nhanh sau đó, tiếng "Răng rắc" truyền đến!
Pháp trận màu máu nơi đáy tháp đột nhiên sáng lên, vài đạo ánh sáng đỏ tươi cuộn tròn bắn ra bao bọc Liễu Minh lại, rồi xoay tròn vụt lên hóa thành một đoàn huyết quang chui vào trong tháp, biến mất không còn bóng dáng.
Đám đệ tử Thiên Kiếm Phong cùng Phiêu Miểu Phong nhìn thấy Liễu Minh thật sự tiêu phí nhiều điểm cống hiến như thế, mà cũng chẳng mảy may do dự liền vọt vào tháp, cả đám mới có chút kinh ngạc nhìn sang.
Suy cho cùng, không có cách nào đột phá tầng ba mươi sáu thì chẳng khác nào vứt đi năm vạn điểm cống hiến một cách ngu ngốc, cho dù là đệ tử nội môn cũng sẽ suy tính trước một cái mới dám thử.
Dưới con mắt bọn họ, năm vạn điểm cống hiến của họ Liễu đã xem như trôi theo dòng nước.
Cùng lúc đó, tại chính giữa tầng một Hư Linh Tháp.
Một quả cầu lóe sáng màu đỏ tươi không biết từ chỗ nào lóe lên bắn tới, sau đó nó thu vào lộ ra chính là thân hình của Liễu Minh.
Hắn sơ qua ổn định tâm thần xong mới bắt đầu quan sát tỉ mỉ tất cả mọi thứ hiện ra bên trong tháp.
Nơi này có chút tương tự Bích Khung Huyễn Cung, vị trí là một gian đại sảnh có chút rộng rãi, to chừng gần mẫu, vách tường bốn phía thì được khắc lên chi chít phù văn màu đen.
Toàn bộ đại sảnh cao không thấy đỉnh, mà lại như ban ngày vậy, sáng ngời không gì sánh được.
Chính vào lúc này, một tiếng sói tru trầm thấp vang lên!
Ở một góc đại sảnh cách họ Liễu trăm trượng, một đạo bóng xám lấp lóe, bỗng đâu xuất hiện một con sói lớn màu xám, vẻ mặt dữ tợn thèm khát nhìn ngó Liễu Minh.
Nhưng toàn thân nó lại thô ráp khác thường, rồi ngoài thân chỉ một màu xám trắng mà không có sợi lông nào cả, đây chỉ là một đầu khôi lỗi thú mà thôi.
Liễu Minh khẽ nhíu mày, thả thần thức đảo qua liền phát hiện đầu sói này chỉ vẻn vẹn có thực lực Linh Đồ sơ kỳ.
Hắn không nói lời nào vung nhẹ cánh tay, một quyền theo đó cách không bắn ra.
Một tiếng "Phanh" nhẹ vang, thân hình sói lớn lập tức nổ tung thành vô số mảnh vỡ, rồi sau khoảnh khắc, thi thể nó bất ngờ giống như ảo cảnh bên trong Bích Khung Huyễn Cung vậy, hóa thành điểm điểm vầng sáng đến khi hoàn toàn biến mất.
Liễu Minh thấy vậy, âm thầm tán thưởng một tiếng.
Hư Linh Tháp quả nhiên ảo diệu không gì sánh được, huyễn hóa ra khôi lỗi giống thật vô cùng, dường như độ huyền diệu còn hơn Bích Khung Huyễn Cung ba phần.
Trong lúc họ Liễu mải miết suy nghĩ, dưới chân bỗng nhiên cuộn lên một mảnh ánh sáng rực rỡ màu xanh, bao trùm lấy hắn, sau đó biến mất tại chỗ.
Lúc Liễu Minh mở mắt ra thì hắn đã xuất hiện trong tòa đại sảnh có chút tương tự với tòa đại sảnh nơi tầng một. Xa xa xuất hiện hai đầu khôi lỗi bọ ngựa có thực lực Linh Đồ sơ kỳ.
Liễu Minh chuyển động tâm niệm, thuận tay tung ra hai quyền, đánh nát hai đầu khôi lỗi này trong nháy mắt, khiến chúng hóa thành vô số điểm sáng tan biến trong nháy mắt.
Với thực lực của hắn hiện tại, có thể xem như một đường thông suốt. Qua mỗi một tầng, Hư Linh Tháp liền trực tiếp truyền tống hắn lên tầng trên, đồng thời phù văn với cấp độ tương ứng bên ngoài Hư Linh Tháp cũng sẽ sáng lên.
Ở tầng thứ ba, họ Liễu gặp phải ba con khôi lỗi cự mãng có thực lực Linh Đồ sơ kỳ. Đến tầng thứ tư lại bốn khôi lỗi giáp sĩ hình người vẫn với thực lực Linh Đồ sơ kỳ. Tầng thứ 5 lại là bốn đầu quỷ vật cảnh giới Linh Đồ sơ kỳ, thế nhưng thực lực của đám quỷ vật này lại bất ngờ vượt xa khôi lỗi ở bốn tầng trước.
Tầng thứ sáu là bốn đầu tích dịch thú cảnh giới Linh Đồ sơ kỳ, chẳng những linh trí không khác yêu thú chân chính mà độ hung hãn cũng không gì sánh được, lại thêm thực lực vượt xa tu sĩ Nhân tộc đồng giai thông thường, gần như có thể so sánh với tồn tại Linh Đồ hậu kỳ.
Đến tầng thứ bảy, một đầu khôi lỗi sư thú thực lực Linh Đồ trung kỳ xuất hiện.
Rồi cứ tính như vậy, tùy theo số tầng đề cao mà đẳng cấp yêu thú cùng khôi lỗi cũng theo đó tăng lên.
Nửa canh giờ trôi qua, Liễu Minh một hơi đánh tới tầng thứ mười tám, cùng là trong đại sảnh rộng rãi như những tầng trước, bốn con yêu thú Xích Hồng Hỏa Sư thực lực Linh Đồ hậu kỳ đang nhìn họ Liễu một cách thèm thuồng, hình thành thế trận vây quanh hắn.
Liễu Minh cẩn thận đánh giá bốn con yêu thú đỏ như bốn đoàn hỏa diễm này, trong lòng âm thầm suy tính.
Bốn con yêu thú trước mắt này tuy chỉ có tu vi Linh Đồ hậu kỳ, nhưng hỏa diễm trên người bọn chúng chẳng kém Ngưng Dịch sơ kỳ là bao. Hơn nữa bốn con yêu thú này ẩn ẩn như là trạng thái tâm thần tương liên, nên thực lực thực sự của chúng có thể ngang hàng Ngưng Dịch trung kỳ rồi.
Dựa vào tin tức mà hắn tìm hiểu lúc trước, Hư Linh Tháp có tất cả một trăm lẻ tám tầng. Mỗi mười tám tầng là một đại cảnh giới, trong đó mỗi sáu tầng lại là một tiểu cảnh giới. Tầng cuối cùng của mỗi đại cảnh giới đều có bốn đầu yêu thú với thực lực tổng thể hơn xa tồn tại cùng giai ở những tầng trước, thực lực bốn đầu cộng lại có thể so với tồn tại ở cảnh giới kế tiếp.
"Rống!" Vài tiếng gầm thét truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Liễu Minh.
Đôi mắt bốn đầu hỏa sư bùng cháy lên hỏa diễm vàng rực, chúng đồng thời hóa thành bốn đoàn ngọn lửa bắn mạnh về phía họ Liễu.
Tinh mang trong mắt lóe lên, Liễu Minh thúc giục linh văn màu đen hiện lên hai tay, sau đó tăng vọt lên một vòng
Hai tiếng "Bang, bang" gần như vang lên cùng lúc!
Song song với hai ngọn lửa vồ hụt là thân hình hai con sư thú thình lình lộ ra.
Đúng vào lúc này, hai ngọn lửa màu vàng bất ngờ bị một đạo bóng đen vụt qua, sau đó hai ngọn lửa bạo liệt vỡ ra, hóa thành điểm điểm vầng sáng tan biến giữa đất trời.
Sau khoảnh khắc, một góc đại sảnh, một đạo hư ảnh màu đen hiện ra, đúng là Liễu Minh.
Hiện tại, hắn đã có thể vận dụng Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp vô cùng thuần thục, dễ dàng giết chết hai con hỏa sư Linh Đồ hậu kỳ này trong tích tắc mà thôi, nhưng hắn mặt không biểu tình nhìn thoáng qua hai nắm đấm trần trụi, bên trên bất ngờ có chút vết thương.
Đúng lúc này, hai đầu hỏa thú còn lại nổi giận gào thét. Chúng lần nữa hóa thành hai đoàn hỏa diễm dung hợp giữa hư không, hóa thành một quả cầu lửa to gần trượng gào thét bắn tới.
Liễu Minh quét mắt nhìn qua sau đó xoay người một cách quỷ dị đồng thời đánh ra một chưởng giữa hư không. Thân thể của hắn truyền ra thanh âm rồng ngâm hổ gầm trầm thấp, một hư ảnh đại chưởng đen kịt theo đó hiện ra.
Lập tức trong đại sảnh truyền ra một tiếng "Ầm ầm", hỏa cầu hóa thành điểm điểm lửa đỏ biến tan.
Bên ngoài Hư Linh Tháp, phù văn tầng mười tám đột nhiên trở nên ảm đạm, phù văn tầng mười chín lại sáng lên.
Long Nhan Phỉ thấy vậy, trong mắt như có điều suy nghĩ, chỉ hơi dừng lại chút liền lần nữa nhìn về hai miếng phù văn đang song song phát sáng bên ngoài tầng ba lăm.
Bên trong Hư Linh tháp, nơi đại sảnh tầng ba lăm.
Một đạo kiếm quang màu xanh dài hơn mười trượng chợt lóe lên, đâm qua phần bụng một bộ xương khô cao chừng hai trượng.
Thế nhưng, trước lúc khô lâu hóa thành điểm điểm ánh sáng tan biến thì thanh cốt phủ trong tay nó đã hóa thành một mảnh ánh sáng trắng chém lên kiếm quang khiến ánh kiếm lấp lóe mấy cái sau đó trở nên ảm đảm một cách nhanh chóng. Ánh kiếm lượn vòng trong hư không một cái mới thu lại, hóa thành một gã thanh niên mặc cẩm bào, chính là Sa Thông Thiên.
Lúc này, gã đang một tay cầm kiếm, một tay nắm lấy thượng phẩm linh thạch. Sắc mặt tái mét, miệng thở phì phò, bộ dạng rõ ràng là pháp lực sắp chống đỡ hết nổi.
Phía trước cách gã không xa, hai bộ xương cực lớn khác đang lập lòe hôi mang trong tay. Đột nhiên hai tay chúng ngưng tụ thành hai thanh cốt mâu màu xám dài hơn một trượng. Cốt mâu bị ném ra liền hóa thành hai đạo hôi mang như thể sét đánh không kịp bưng tai bắn mạnh về phía Sa Thông Thiên.
Cốt mâu trên đường bay đột nhiên trở nên mơ hồ, cuối cùng hóa thành mấy chục đạo mâu ảnh giống nhau như đúc, mang theo tiếng rít nhọn, chớp mắt đã tới gần.
Sa Thông Thiên khóe mắt hơi rung, cắn răng một cái, tay lại kết kiếm quyết, gã thả người hóa thành ánh kiếm màu xanh xông lên bắn ra liền đánh tan vài cái bóng mâu vụt tới trước người, đồng thời lượn vòng miễn cưỡng tránh khỏi đám hư ảnh cốt mâu còn lại, tiếp đó lao vụt đến một bộ xương khô.
Vèo!
Một đạo lam quang lóe lên xuyên qua thân thể khô lâu khiến nó nổ tung, hóa thành điểm sáng tan biến vào đất trời.
Nhưng ánh kiếm xanh cũng chịu ảnh hưởng từ vụ nổ, hiện ra chân thân.
Không đợi Sa Thông Thiên đứng vững thân hình, bộ xương khô còn lại đã lao đến. Nó cười khặc khặc quái dị, cốt chùy trong tay nện xuống lưng gã nhanh như chớp.
Sa Thông Thiên thầm kêu hỏng bét, muốn thi pháp tránh né nhưng lại bỗng nhiên cảm giác pháp lực trong cơ thể không thông. Cùng với phần lưng đau nhức, trong nháy mắt gã đã bị đánh bay ra ngoài.
Gã cắn chặt hàm răng, chống chọi lấy đau đớn, rồi vung từ trong cẩm bào ra mấy cái phù lục ném mạnh về phía khô lâu, cùng lúc hai tay bấm niệm pháp quyết, miệng hô vang một chữ "Bạo".
"Ầm!" một tiếng nổ lớn vang lên.
Khô lâu to lớn chìm trong ngọn lửa, lại không có âm thanh truyền ra.
Mà đúng lúc này, một tiếng "Phốc" vang lên, vai trái Sa Thông Thiên truyền đến đau đớn, nhìn sang thì thấy bị một mũi tên trắng hếu xuyên qua.
Cách đó không xa, bộ khô lâu cuối cùng chẳng biết trong tay nhiều thêm một thanh cốt tiễn to lớn từ lúc nào, nó đang bày ra tư thế bắn tên!
Sau khoảnh khắc, Sa Thông Thiên nhếch môi cười khổ, hai mắt chìm vào tối tăm, một mảnh hào quang màu xanh từ dưới chân cuồn cuộn quấn lấy gã.
...
Bên ngoài Hư Linh Tháp.
Một đạo hào quang màu xanh từ tầng thứ ba lăm bắn ra. Hào quang thu lại lộ ra thân hình Sa Thông Thiên nặng nề té ngã trên nền đất.
"Đáng hận, chỉ thiếu một chút."
Sắc mặt Sa Thông Thiên tái nhợt, một thân pháp lực gần như kiệt quệ, gã vươn mình đứng lên rồi vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một cái bình nhỏ màu đen, đổ ra một viên đan dược màu vàng sau đó lập tức nuốt vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]