Chương trước
Chương sau
Dịch giả: duocsybinh

Biên: nila32

Liễu Minh vừa niệm pháp quyết, cát bụi cuồn cuộn ngưng tụ, bỗng nhiên hóa thành một quả cầu cát khổng lồ, đồng thời trên vách quả cầu cũng lồi ra chi chít những gai ngọn. Hỏa Điểu ở bên trong kêu chỉ kịp kêu gào thảm thiết vài tiếng đã bị những gai nhọn xoắn thành sương máu. Tiếp theo quả cầu cát màu vàng lại phát ra âm thanh trầm đục, lần nữa hóa thành cát bụi cuồn cuộn giữa không trung quét tới hai đầu Hỏa Linh.

Rất nhanh, hai đầu Hỏa Linh trên không trung thấy vậy, trong miệng kêu lên một tiếng bén nhọn, thân hình nhoáng một cái, bỗng nhiên hợp hai làm một hóa thành một khối hỏa cầu khổng lồ phá không bay đi, qua mấy cái chớp động đã đi được hơn mười trượng. Phía dưới vài đầu Hỏa Lang còn sót lại nghe thanh âm Hỏa Linh tiêm minh vang lên, đồng dạng cũng hóa thành một đám Hỏa Vân hướng xa xa gấp rút tháo chạy. Liễu Minh thấy vậy, hai mắt nhíu lại, ở giữa hư không cánh tay đưa lên một chiêu, liền đem Lạc Kim Sa cùng phi kiếm thu lại, cũng không có ý đuổi giết. Đám người Trần Đăng thấy Liễu Minh bỗng nhiên xuất hiện, lại thi triển ra lôi đình thủ đoạn, vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng thập phần hoảng sợ.

"Đa tạ Liễu huynh xuất thủ tương trợ, nhân tình này Tàng mỗ nhớ kỹ, về sau chắc chắn cảm tạ."

Sau khi thở dài một hơi, Tàng Huyền mới khôi phục vẻ mặt bình thường đồng thời liên tục cảm tạ Liễu Minh. Hai gã đệ tử kia cũng nhao nhao ôm quyền, tỏ vẻ cảm tạ họ Liễu. Trần Đăng cũng bấm niệm pháp quyết, thu hồi pháp trận. Màn sáng màu lam lóe lên rồi tán đi.

Nhưng vào lúc này, phía sau sơn cốc truyền đến tiếng ù ù đinh tai nhức óc, ánh lửa tại chân trời phía xa lập tức vút cao, một đóa Hỏa Vân cực lớn nhìn giống cây nấm đang từ từ hiện ra, thình lình đúng là đoàn Hỏa Linh thú truy đuổi Liễu Minh, đang xông đến nơi này!

"Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt trầm xuống nói, tiếp theo một tay bấm niệm pháp quyết hắc khí cuộn trào, lóe lên bay về phía xa xa. Đám người Trần Đăng tự nhiên cũng nhìn thấy dị tượng nơi chân trời, một chút cả kinh, tự nhiên nhao nhao phi hành theo sát phía sau. Bên trong độn quang, mấy người họ tay đều nắm lấy Linh Thạch, không ngừng bổ sung Pháp lực.

"Trần huynh, nhiều Yêu thú như vậy cùng với Hỏa Linh cứ tiếp tục dây dưa, chúng ta sẽ tiêu hao rất nhiều Pháp lực, tốc độ hấp nạp linh thạch thật sự không kịp với tốc độ tiêu hao, chỉ sợ không cách nào kiên trì được lâu. Mà Viện chủ bên ngoài chẳng biết lúc nào mới có thể nghĩ ra biện pháp ứng cứu chúng ta, không biết ngươi còn đối sách gì không?" Liễu Minh bỗng nhiên nhàn nhạt hướng Trần Đăng truyền âm.

Trần Đăng không chỉ có tu vi cực cao đã đạt Ngưng Dịch cảnh hậu kỳ, còn tinh thông rất nhiều trận pháp, Linh Khí trong tay cũng không kém, rõ ràng là người rất có lai lịch.

"Không biết Liễu huynh trên đường đến đây, có phát hiện điều gì khác thường không?" Trần Đăng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Liễu Minh, mà hỏi ngược lại.

"Chẳng lẽ Trần huynh ám chỉ chính là đầu Hỏa Linh khổng lồ kia?" Liễu Minh âm thầm rùng mình, nhưng thần sắc không đổi hỏi lại một câu.

"Không sai. trận chiến lúc trước chúng ta từng một đường giết đến chỗ sâu trong hạp cốc, tận mắt nhìn thấy một đám Hỏa Linh đang ngồi chung quanh một cây đại tinh trụ cực lớn. Phía trên tinh trụ này có một Hỏa Linh đang ngồi xếp bằng lớn chừng hai trượng, chắc là đầu Hỏa Linh khổng lồ Liễu huynh nói đến. Lúc ấy ta vội vàng kiểm tra, phát hiện tu vi của nó tựa hồ đạt đến Hóa Tinh Kỳ, nhất định chính là thủ lĩnh của bầy Hỏa Linh. Chưa kể tinh trụ kia nói không chừng chính là thứ khiến cho Thiên Địa Nguyên khí nơi này biến đổi như hiện tại." Trần Đăng suy nghĩ một chút rồi trả lời Liễu Minh.

"Trần huynh chẳng lẽ ngươi muốn..." Liễu Minh nghe đến đó chợt nghĩ đến điều gì.

"Chúng ta bây giờ cứ cắm đầu chạy không chủ đích như thế này, trước sau cũng kiệt lực mà chết, vậy không bằng tử chiến một trận, thừa dịp đại bộ phận Hỏa Linh đang ở bên ngoài, tiến vào hạp cốc, hủy diệt tinh trụ kia. Như vậy đầu Hỏa Linh vương kia sẽ giảm bớt chỗ dựa, chúng ta có thể hợp lực diệt sát nó, còn đàn Hỏa Linh Thú kia lúc đó sẽ như rắn mất đầu không còn nhiều nguy hại." Trần Đăng cười hắc hắc, nói với Liễu Minh ý nghĩ của mình.

"Phương pháp này hoàn toàn có thể thử một lần. Bất quá trong Tiểu Viêm Giới, mấy đầu Hỏa Linh còn lại tựa hồ chính là phân thân của đầu Hỏa Linh khổng lồ đó rồi. Với Tinh thần lực mạnh mẽ của nó, không khó để tìm ra tung tích của chúng ta. Chỉ sợ muốn lẻn vào hạp cốc cũng không phải là chuyện dễ dàng." Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi nêu lên nghi ngại của mình.

"Về điểm này, Liễu huynh không cần lo lắng. Tang mỗ có một Linh Khí có thể tạm thời tránh được tra xét của Tinh Thần lực, tuy nhiên thời gian không kéo dài được lâu mà thôi, nhưng miễn cưỡng chắc cũng đủ để chúng ta nhập vào trong cốc. Về phần Hỏa Linh cùng đàn thú bên ngoài hạp cốc, dùng thực lực Trần sư huynh có lẽ có biện pháp ngăn chặn." Ngay lúc này Tang Huyền đang bay bên cạnh dường như hồ cũng biết thần thức Hỏa Linh khổng lồ có thể nhập vào thủ hạ bên dưới bèn đưa ra ý kiến của mình.

Chỉ có hai gã đệ tử theo sát đằng sau, nghe được chuyện này là trợn mắt há mồm.

"Được, tại hạ có một bộ Huyền Quang Băng Phách đại trận, có thể tạm thời hấp dẫn sự chú ý của Linh Thú cùng Hỏa Linh, lúc trước ta và Tàng huynh cũng từng có ý định này, chẳng qua là tự nhận thực lực không đủ, mới không dám mạo hiểm áp dụng, giờ phút này đã có Liễu huynh gia nhập, tự nhiên có thể đánh cược một lần." Trần Đăng cười hắc hắc rồi nói.

"Tốt, vậy chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn một chút đi." Liễu Minh tâm niệm xoay chuyến, tự nghĩ nếu là liên thủ cùng Tàng Huyền, đối phó đầu Hỏa Linh khổng lồ hoàn toàn không thành vấn đề bèn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Mấy canh giờ sau, Liễu Minh bỗng nhiên xuất hiện ở khu rừng rậm cách hạp cốc một đoạn không xa. Bọn hắn đã thương lượng kỹ lưỡng, dựa vào bí thuật do Tàng Huyền thi triển bí thuật, mọi người tận lực tránh được hơn phân nửa đàn Hỏa Linh thú, rồi đánh lui mấy lần đuổi giết, cuối cùng bỏ lại Hỏa Linh theo sau một khoảng khá xa, rồi lặng yên lượn vòng trở lại trung tâm bộ lạc Hỏa Linh.

Tàng Huyền giờ phút này sắc mặt tái nhợt, liên tục thúc giục bí thuật khiến gã tiêu hao không ít Pháp lực.

"Ta đây có chút đan dược cao giai dùng cho Ngưng Dịch cảnh. Chư vị trước tiên khôi phục Pháp lực, đợi đến lúc đại trận được bố trí xong hãy nhanh chóng tiến vào hạp cốc, hành động theo kế hoạch." Trần Đăng thấy vậy vừa nói vừa lộ vẻ đau lòng, đồng thời lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh biếc bên hông, từ đó đổ ra năm viên đan dược màu xanh tản ra Linh khí nồng đậm, lần lượt đưa cho bốn người Tàng Huyền, mình cũng uống một viên.

Liễu Minh tiếp nhận đan dược về sau, thần thức khẽ quét qua về sau, rồi cũng đưa lên miệng nuốt xuống, Thuốc này vừa vào miệng liền có mùi khó chịu, nhưng hắn vẫn nuốt vào.

Một lát sau, vùng đan điền lập tức bay lên một cỗ cảm giác ấm áp khác thường rồi sau đó từng đoàn Pháp lực tinh thuần cuồn cuộn bốc lên, dung nhập vào trong Linh Hải, tâm niệm xem xét một hồi, liền cảm giác được Linh dược này tựa hồ cũng không phải thượng phẩm linh dược bình thường có thể so sánh. Họ Trần lúc này đang khoanh chân ngồi, đồng thời lấy ra một khối thượng phẩm Linh Thạch bắt đầu thổ nạp.

Những người khác tự nhiên cũng hành động không khác bao nhiêu. Liễu Minh cũng khoanh hai chân lại ngồi xuống, tay cầm Linh Thạch, bắt đầu khôi phục lại Pháp lực. Không biết qua bao lâu, Liễu Minh hai mắt trợn ngược, một thân Pháp lực thình lình khôi phục được bảy tám phần. Tàng Huyền Trần Đăng giờ phút này đồng dạng cũng mở mắt, thần sắc cũng lộ vẻ mừng rỡ. Hiển nhiên tác dụng khôi phục của đan dược này còn nhanh hơn dự tính của bọn họ rất nhiều.

Nhưng Liễu Minh lại lộ ra thần sắc đăm chiêu. Đan dược cao giai này, có hiệu quả kỳ diệu như vậy, xem ra thuật luyện đan này không hề đơn giản hắn cần phải nâng cao tay nghề hơn nữa mới được. Nếu trong lúc nguy cơ mà có thể nuốt vào vài viên như vậy, nói không chừng có thể cứu được mạng nhỏ của hắn không ít lần rồi.

Mà hắn có lợi thế là không gian thần bí, không lo thiếu hụt tài liệu, vậy thì sao không tập trung nghiên cứu luyện một loại cao giai đan dược chuyên khôi phục pháp lực chứ.

"Đám Hỏa Linh kia rất nhanh sẽ phát hiện ra chúng ta, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ mau chóng bố trí pháp trận. Một khi phát động, mấy người các ngươi hãy đi theo đường hầm phụ cận tiến vào đánh sập tinh trụ." Trần Đăng đứng dậy, lấy ra một mâm tròn nhìn thoáng qua, tỏ vẻ ngưng trọng rồi nói.

Mấy người Liễu Minh nghe xong, đều nhẹ gật đầu.

Trần Đăng tức thì nhanh chóng móc từ trong ngực ra một cây trận kỳ, cán cờ óng ánh ném ra bốn phương tám hướng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, trận kỳ bắt đầu toát ra hơi nước mịt mờ, theo thời gian càng lúc càng nhiều tạo thành một cột trắng không ngừng xoay tròn.

Tay áo hắn lại run lên lấy ra một trận bàn bằng ngọc xanh, pháp quyết biến đổi, cánh tay điểm một cái lên trận bàn, mấy đạo hào quang màu bạc từ trong trận bàn bắn ra, chui vào bên trong trận kỳ ở bốn phía. Mấy chục cán trận kỳ khẽ run lên, bay đi bốn phía, sau đó lóe lên một cái.

Không lâu sau, một pháp trận trắng xóa đã thành hình, bảo phủ non nửa rừng cây. Chính giữa pháp trận sương mù mịt mờ, xen lẫn từng trận Hàn Phong, mặt ngoài cây cối lập tức kết thành một tầng băng dày đặc.

"Tốt rồi! Ta sẽ chủ trì pháp trận hấp dẫn chú ý của Hỏa Linh, mấy vị tranh thủ thời gian hành động, trận này tuy có uy lực cực lớn, nhưng mà đàn Hỏa Linh thú nơi đây quá đông, ta cũng không cách nào chèo chống lâu được." Trần Đăng nghe được xa xa mơ hồ truyền đến tiếng thú gào to, liền vội vàng nói với mấy người Liễu Minh.

"Được rồi, chúng ta đi thôi!"

Tang Huyền khẽ hô một tiếng, tay áo run lên, một chiếc khăn gấm màu tím bay ra.

Bên trên khăn gấm ấn có một cái đầu quỷ kỳ quái, chỗ hai mắt phát ra hai luồng ánh sáng tím lập loè bất định, cùng với bí thuật mà Tàng Huyền thi triển trước đó cũng khá giống nhau. Một đạo pháp quyết đánh vào phía trên khăn gấm, chiếc khăn không ngừng quay tròn giữa không trung sau đó hóa thành từng điểm ánh sáng tím hình thành một tầng tử sắc quang màn nhàn nhạt, bao phủ bốn người vào trong.

Liễu Minh chỉ cảm thấy không khí chung quanh tử sắc quang màn trở nên ngưng trệ, Tinh Thần lực phát ra chỉ cần tiếp xúc màn sáng liền bị bắn ngược về, giống như cấm chế bình thường. Thiết nghĩ đây chắc là món Linh Khí Tàng Huyền nói có thể tạm thời tránh khỏi sự tra xét của Hỏa Linh vương. Bốn người lúc này được ánh sáng tím bao bọc, đồng thời bay lên trời, bay thật nhanh tới hạp cốc.

Trong một đường hầm cực lớn của bộ lạc Hỏa Linh, Hỏa Vân nồng đậm bốn phía cuồn cuộn xoay chuyển. Nhìn vào một cái hố to gần đó, có thể thấy được năm sáu đầu Hỏa Linh đang không ngừng hấp thu từng mảnh ánh sáng màu đỏ đang phát ra từ tinh trụ ở giữa. Mỗi lần hút vào, ngọn lửa trên người chúng tựu tựa hồ đậm hơn một phần, đồng thời trong miệng bất chợt phát ra âm thanh bén nhọn, giống như vô cùng vui sướng.

"Động thủ!"

Đột nhiên một tiếng quát vang lên, tiếp theo một tiếng thanh minh kéo đến, hai đạo kiếm quang vàng xanh cao vài trượng từ bên cạnh Hỏa Vân kích bắn ra. Dưới tình huống bất ngờ, hai đầu Hỏa Linh khoanh chân ngồi đó lúc này bị hai đạo kiếm quang xuyên thủng qua đầu. Hỏa Vân tản ra, thân hình đám người Liễu Minh, Tang Huyền lập tức hiển hiện. Liễu Minh và Tàng Huyền khoát tay, nhanh chóng thu hồi phi kiếm của mình. Ba đầu Hỏa Linh còn lại, tức thì cả kinh nhao nhao nhảy dựng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.