Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Biên: nila32
"Trương gia muội tử, thực sự là ta chẳng nhớ được chuyện gì cả. Trước kia ta lại có thể giữ được khuôn mặt như lúc trẻ ư? Điều này sao lại có thể xảy ra được, nếu thế thì chắc ta thành yêu quái rồi." Lão giả tóc hoa râm nói.
Bây giờ, Liễu Minh đã biến thành một lão giả tuổi tầm sáu mươi, đến cả trí nhớ khi xưa cũng không còn nữa.
"Lúc trước, khi muội tỉnh lại thấy huynh đã biến thành bộ dạng già nua thế này thì cũng cực kỳ hoảng sợ. Thế nhưng có lẽ đây chính là ý trời. Tuy rằng muội không biết tại sao lúc đấy huynh lại gọi muội là đạo hữu và mục đích những chuyện lúc trước, thế nhưng bây giờ đứa bé kia không chết, lại còn được nuôi lớn, khai chi tán diệp, muội cũng chẳng buồn tìm nguyên do làm gì nữa. Chỉ cần có thể đi với huynh tới cuối cuộc đời này là muội đã mãn nguyện rồi." Gương mặt kiều diễm của Trương Nha nhìn vào khuôn mặt già nua của Liễu Minh, chậm rãi nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ kiên quyết.
"Dù cho huynh không nhớ được những chuyện lúc trước, thế nhưng chỉ cần có muội bên cạnh, con đường sau này cũng sẽ không còn trắc trở nữa." Lão giả tóc hoa râm cũng nhìn thiếu nữ kia một lúc lâu mới cười nói.
"Hy vọng có thể như vậy." Nữ tử tóc trắng cười nói, trên gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
...
Lúc này, tại chính sảnh đại điện Thiên Nguyệt Tông.
"Đã tới một canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-thien-ky/2840897/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.