Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Vivian Nhinhi

Biên: hungprods

“Yên tâm, ở đây làm gì có ai, ta cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi.” Nữ tử tên Lục Vân dường như cũng biết mình đã lỡ miệng, mặt biến sắc, vội nói.

“Vân Nhi, ngươi phải hiểu sở dĩ chúng ta chủ động đến giúp đỡ Cao sư đệ là vì sau khi tiến giai Linh Sư, hắn có thể giúp chúng ta một tay, những chuyện khác không phải là thứ mà chúng ta có thể quản. Huống chi, chuyện lô đỉnh kia, ta không tin Mục Tiên Vân chưa từng nhắc qua với cháu ruột mình, nhưng Mục Minh Châu lại không tin, điều này không thể trách người khác được, là do vận mệnh nàng ta đã như thế rồi. Được rồi, việc này từ nay về sau không được nói ra nữa, chúng ta trước tiên trở về thương lượng chuyện vừa rồi với Ngô sư huynh một chút đã.” Đại hán mặt đen hơi hòa hoãn lại, nói.

Lục Vân đương nhiên gật đầu lia lịa.

Vì vậy, lúc này hai người bay lên trời, thẳng đến một ngọn núi thuộc chi Hóa Huyết.

Cùng lúc đó, Liễu Minh đã tới ngoài cửa Bí Pháp Các, thần sắc có chút phức tạp, hắn đứng bên ngoài một lát mới cẩn thận bước vào.

Vừa bước qua cửa chính, vẫn là gian phòng nhỏ kia, nhưng trên ghế lại có một lão giả mặc áo bào màu đỏ đang cúi đầu đọc một quyển điển tịch dày trong tay, vừa thấy có người tiến vào liền ngẩng đầu hỏi một câu:

“Đổi lấy công pháp hay là đổi lấy bí thuật, pháp thuật?”

Lão giả mặc áo bào màu đỏ này đột nhiên trợn mắt, cộng thêm hàng râu quai nón, khiến cho người ta không khỏi nảy sinh cảm giác uy nghiêm lạ thường.

“Ồ, sao không phải là Nguyễn sư thúc trông coi Tàng Kinh Các, tiền bối là …” Liễu Minh thấy vậy khẽ giật mình, bước lên trước thi lễ rồi cung kính hỏi.

“Lão phu là Liêu Phong của chi Độc Linh, ngươi gọi ta một tiếng Liêu sư thúc là được. Tên Nguyễn béo kia một năm trước đã bỏ lại chức vụ trông coi Tàng Kinh Các trở về bế quan rồi. Được rồi, bây giờ ngươi có thể nói mục đích ngươi đến đây!” Biểu hiện của lão giả mặc áo bào màu đỏ lại vô cùng hiền hòa.

“Thì ra là Liêu sư thúc, vãn bối muốn đến Tàng Kinh Các chọn một môn pháp thuật phòng ngự!” Bạch Thông Thiên khom người nói.

Lúc này khi nghe vị “Nguyễn sư thúc” kia không còn ở đây nữa, trong lòng vừa thở dài một hơi, lại vừa mờ hồ có một chút thất vọng.

“Cửu Anh Sơn, thì ra là môn hạ của chi Khuê sư huynh, nhìn ngươi trẻ như vậy đừng có quá theo đuổi xa vời, pháp thuật phòng ngự thường phải có tu vi đến một cảnh giới nhất định mới có thể thi triển. Để ta xem xem ngươi đã tu luyện đến cảnh giới gì rồi nào?!” Lão giả mặc áo bào đỏ vừa dứt lời, một cánh tay như quỷ mị vỗ nhẹ lên đầu vai của Liễu Minh một cái, chỉ trong chốc lát một luồng khí nóng lập tức xâm nhập.

Liễu Minh cả kinh, pháp lực trong cơ thể dưới sự kích thích của dòng khí nóng này lập tức dồn lại chỗ đầu vai đó.

“Ồ, Linh Đồ hậu kỳ?” Bàn tay của Liêu Phong chậm rãi thu lại xong, trên mặt hiện ra một chút bất ngờ.

“Liêu sư thúc, người đây là …” Sắc mặt Liễu Minh có chút lo lắng không yên.

“Đừng lo, ta chỉ kiểm tra tu vi của ngươi một chút thôi. Nếu là Linh Đồ hậu kỳ thì tất nhiên có tư cách học pháp thuật phòng ngự. Ngươi gọi là Bạch Thông Thiên đúng không, xem ra môn hạ của Khuê sư huynh đã dạy ra một đệ tử rất tốt, đi theo ta.” Liêu Phong mỉm cười tán thưởng một câu, tay áo chợt run lên, một luồng sáng trắng cuốn ra.

Trong chốc lát, bóng dáng hai người đã hoàn toàn biến mất trong luồng ánh sáng trắng đó.

Một khắc sau, hai người lão giả mặc áo bào màu đỏ và Liễu Minh đã xuất hiện trong một đại sảnh rộng lớn, xung quanh đầy những bức tường ánh sáng.

“Đi đi, ở bên kia chính là nơi ghi lại pháp quyết tu luyện pháp thuật, chỉ cần đặt tay xuống mặt bệ đá là có thể biết được nội dung pháp thuật cùng với điểm cống hiến cần để đổi được. Sau đó dùng Minh Bài của mình đặt vào cấm chế liền có thể lấy được đồ vật ra.” Một tay Liêu Phong phất phất vài cái vào hư không, những bức tường ánh sáng bên kia lập tức hóa thành từng điểm điểm sáng rồi biến mất.

Liễu Minh ‘dạ’ một tiếng đi tới, cũng tiện tay đặt một tay lên bệ đá gần nhất, trong màn quang màu vàng đó có một bộ thẻ tre màu xanh.

“Ầm!” một tiếng.

Một cỗ năng lượng trên bệ đá bắn ra, sau khi xoay một vòng trong đầu hắn lập tức biến ảo thành từng dãy văn tự màu trắng.

“Thuật Duệ Kim”, thuộc tính Kim, pháp thuật phụ trợ, có thể gia tăng và duy trì thuộc tính Kim cho lực công kích và thân thể, khiến thân thể trở nên vô cùng sắc bén, có thể làm đoạn kim toái ngọc (gãy vàng nát ngọc). Điểm cống hiến bốn trăm.

Liễu Minh lắc đầu, rời khỏi bệ đá này, đi thẳng đến bệ đá kế tiếp.

“Thuật Thủy Vụ”, thuộc tính Thủy, pháp thuật ẩn nấp, có thể phóng ra sương mù trong phạm vi lớn, dùng che giấu thân mình, điểm cống hiến ba trăm.

“Thuật Hỏa Xà”, thuộc tính Hỏa, pháp thuật tấn công, phạm vi công kích cũng như lực phá hoại cao, điểm cống hiến một nghìn.

“Thuật Lôi Võng”, thuộc tính Lôi, pháp thuật tấn công, phạm vi công kích rất lớn, lực phá hoại cực cao, không phải Lôi Linh Mạch thì không thể tu luyện, điểm cống hiến một nghìn bốn trăm.



Liễu Minh xem hết một đám bệ đá, trên mặt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài không thôi.

Điểm cống hiến để đổi lấy pháp thuật ở đây cao hơn rất nhiều so với mức mà hắn đã đoán trước, với chỉ hơn ba trăm điểm cống hiến còn lại trong tay, chỉ sợ cũng chỉ có thể đổi lấy môn pháp thuật cấp thấp nhất trong này.

Không bao lâu sau, hắn nhìn thêm một lần nữa pháp thuật khắc trên những bệ đá kia, rồi lại chau mày, hiển nhiên mãi vẫn không tìm được pháp thuật vừa ý.

Bỗng nhiên, khi hắn đưa tay ra đặt trên một bệ đá màu xanh lá cây thì thần sắc có chút biến đổi, ngừng lại không đi tiếp nữa.

“Thuật Huyết Đằng”, thuộc tính Mộc, pháp thuật phòng ngự, có thể nuôi cấy hạt giống trong cơ thể, bình thường dùng máu để nuôi, khi gặp kẻ địch có thể lập tức phát hóa thành dây leo bao trùm toàn thân, hiệu quả phòng ngự mạnh hay yếu thì phải xem loại hạt giống cùng với thời gian nuôi cấy dài hay ngắn mà quyết định. Hãy nhớ, phương pháp này cần tiêu hao một lượng máu lớn, lúc thi triển pháp thuật lại vô cùng đau đớn, mà hạt giống nuôi cấy vào cơ thể trong một thời gian quá dài có thể xuất hiện dấu hiệu phản phệ như cơ thể bị Mộc hóa, độ nguy hiểm cực lớn, điểm cống hiến ba trăm.

Liễu Minh đọc xong những lời giới thiệu màu trắng vừa xuất hiện trong đầu vài lần, liền không do dự lấy Minh Bài trong người ra, ném vào màn hào quang trên bệ đá.

Mặc dù pháp thuật này có rất nhiều chỗ thiếu sót, nhưng nếu muốn đổi một môn pháp thuật phòng ngự với số điểm cống hiến thấp như thế, đoán chừng cũng chỉ có một môn như vậy thôi, hắn tất nhiên sẽ không còn lựa chọn nào khác.

“Phốc!” một tiếng, sau khi Minh Bài lóe lên, ba trăm điểm cống hiến tích cóp từng tí một đã biến mất, màn hào quang cũng vỡ vụn ra.

Một quyển điển tịch khá mỏng màu xanh lóe lên, lập tức rơi vào trong tay kia.

Liễu Minh cầm cuốn điển tịch này, liền xoay người bước đi không chút do dự.

“Thuật Huyết Đằng? Ngươi thật sự muốn tu luyện nó? Thuật này cũng không phải Tổ sư gia của chúng ta sáng chế, mà là sau khi một vị tiền bối trong tông giết một gã tà tu, lục soát trên người hắn mà lấy được. Người tu luyện pháp thuật này cũng không ít, nhưng bởi vì khi thi triển vô cùng đau đớn, còn có những chỗ thiếu sót như thân thể có khả năng bị Mộc hóa, hơn nữa, rất dễ bị pháp thuật có thuộc tính Hỏa khắc chế nên bọn họ đều lần lượt từ bỏ. Nếu không phải phương pháp tu luyện thuật này rất đặc thù, hơn nữa pháp thuật có thuộc tính Mộc trong tông không nhiều, có lẽ đã bị dời ra khỏi Tàng Kinh Các rồi. Cho nên mới chỉ cần từng này điểm cống hiến để đổi lấy. Tuổi ngươi còn trẻ như vậy mà có thể tu luyện đến cảnh giới hiện tại, có thể thấy được tư chất của ngươi rất khá, không nên chọn loại pháp thuật này.” Sau khi ánh mắt của Liêu Phong lướt qua điển tịch màu xanh trong tay Liễu Minh thì nghiêm mặt nói.

“Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm, chỉ là điểm cống hiến của vãn bối không nhiều, chỉ có thể trước tiên lựa chọn thuật này mà thôi.” Liễu Minh cung kính trả lời.

“Ngươi đã quyết định như vậy, lão phu cũng không ngăn cản nữa. Người hãy mau lập lời thề Thiên Đạo đi.” Liêu Phong thở dài một hơi, nói như vậy.

Sau khoảng thời gian uống cạn nửa chén trà nhỏ, thân hình của Liễu Minh và lão giả mặc áo bào đỏ lóe lên trong luồng sáng trắng, lại xuất hiện trong phòng nhỏ một lần nữa.

Sau khi Liễu Minh thi lễ với lão giả xong liền xoay người đi ra khỏi Tàng Kinh Các.

Liêu Phong đợi Liễu Minh biến mất sau cửa lớn rồi mới mang vẻ mặt nghiêm trọng nói hai câu:

“Kẻ này trẻ như vậy, hẳn là đệ tử mới thu nhận trong đại điển Khai Linh gần đây nhất. Nhưng nếu ta nhớ không lầm thì đệ tử Cửu Linh Mạch thu ở Cửu Anh Sơn cũng không gọi là Bạch Thông Thiên, chẳng lẽ chỉ là một gã đệ tử Lục Linh Mạch, điều này thật cổ quái. Có thể tu luyện đến Linh Đồ hậu kì, chỉ sợ đệ tử Cửu Linh Mạch bình thường cũng không dễ đạt được đâu."

Trong mắt lão giả mặc áo bào đỏ tràn đầy vẻ nghi hoặc, nhưng sau khi lắc đầu xong vẫn chỉ ngồi trên mặt ghế tiếp tục xem điển tịch trong tay.

Cùng lúc đó, Liễu Minh nhìn Minh Bài chẳng còn bao nhiêu điểm cống hiến, thở dài một tiếng liền cất đi, tiến thẳng đến Chấp Sự Đường.

Một lát sau, Liễu Minh đứng dưới tấm bia thủy tinh tuyên bố nhiệm vụ, ngẩng đầu nhìn nhiệm vụ dùng chữ vàng kim nhạt viết trên đỉnh cao nhất của tấm bia, trên mặt hiện vẻ đắn đo.

Sau một lúc lâu, hắn mới xoay người đi đến phía bệ đá xác nhận nhiệm vụ, cũng đưa Minh Bài ra.

"Ta muốn tham gia nhiệm vụ trấn áp Vạn Cốt Quật ba tháng tổ chức một lần."

“Vạn Cốt Quật là nơi cực kì nguy hiểm, đi vào trong đó sống chết tự chịu, Bạch sư đệ, ngươi thực sự muốn tham gia nhiệm vụ này sao?" Người chấp sự trung niên ở bên trong bệ đá hiển nhiên là nhận ra ‘nhiệm vụ cuồng nhân’ Liễu Minh, nghe lời nói của hắn xong thì vẻ tượi cười vốn có lập tức cứng lại.

"Không sao, tiểu đệ thực sự quyết định nhận nhiệm vụ này!" Liễu Minh nói không cần suy nghĩ.

“Đã như vậy thì ta sẽ điền thêm tên của sư đệ vào, ba ngày sau sẽ có một vị sư thúc dẫn đội, sư đệ nhất định phải tới đúng giờ, nếu không sẽ bị mất một lượng lớn điểm cống hiến đó!" Vị chấp sự trung niên gật gật đầu nói, nhận lấy Minh Bài, dùng đoản côn màu vàng điểm nhẹ lên trên đó vài cái rồi trả lại cho Liễu Minh.

Liễu Minh cảm ơn vị chấp sự trung niên một tiếng, sau đó cũng không ở trong đại sảnh mà lập tức rời đi.

"Hoàng sư huynh, vừa rồi Bạch sư đệ tiếp nhận nhiệm vụ gì vậy, ta thấy ngươi sao lại có chút ngập ngừng vậy." Một gã nam tử bộ dạng bình thường khoảng chừng ba mươi tuổi đột nhiên đi tới chỗ bệ đá, làm như tùy ý hỏi một câu.

"Không có gì, Bạch sư đệ chỉ tham gia nhiệm vụ trấn áp Vạn Cốt Quật mà ba ngày sau sẽ xuất phát thôi." Chấp sự trung niên hiển nhiên nhận ra người đến hỏi thăm, thờ ơ đáp lời.

"Cái gì? Vạn Cốt Quật?" Nam tử đến hỏi thăm nghe vậy, lại hít vào một hơi khí lạnh.

"Đúng vậy, cho nên vừa rồi ta mới khuyên bảo hai câu, đáng tiếc, Bạch sư đệ cố ý muốn đi, cho nên chỉ có thể cho hắn tiến hành thôi. Chậc chậc, số đệ tử trong môn hơn một năm qua ngã xuống trong Vạn Cốt Quật cũng phải mười người rồi. Còn số trọng thương quay về cũng không biết là bao nhiêu. Bạch sư đệ này, tuổi còn trẻ mà lá gan to thật, đúng là không giống bình thường." Vị chấp sự trung niên chặt lưỡi một tiếng, nói.

Mà nam tử vừa hỏi thăm kia, trong lòng vẫn còn đang run sợ.

******

"Cái gì? Nhiệm vụ trấn áp Vạn Cốt Quật? Tiểu tử này thật sự dám làm như vậy sao!" Trong một tòa lầu các dưới chân một ngọn núi thuộc chi Hóa Huyết, mấy tên đệ tử cũ chi Hóa Huyết đang tụ tập một chỗ, một gã nam tử mặt đen trong đó vừa mới nghẹn ngào mà kêu lên như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.