Ba tháng sau, vào lúc cuối thu. Sương rơi khắp cả mặt đất. Từ phía Tây Thương Nguyệt đi lên phía Bắc qua hoang nguyên hoang phế, vượt qua thung lũng Mã Kỳ Đốn chính là biên giới nước Lưu Vân. Nước Lưu Vân chính là quốc gia có diện tích lớn nhất Lam Phong đại lục nhưng cũng là quốc gia nghèo hèn nhất, hoàn cảnh đất đai của nó cũng giống như biên giới phía Bắc của Trung Quốc cổ đại. Đất rộng người thưa, hoang lương vô cùng. Đại bộ phận đất cát đều bạc màu không có chất dinh dưỡng. Lưu Vân quốc đồng thời cũng là quốc gia do nhiều bộ lạc tập hợp thành, tranh giành đất sống với cỏ dại. Ở nơi khí trời ác liệt, hoàn cảnh địa lý như vậy, các thị tộc Lưu Vân toàn bộ đều hung hãn hiếu sát, sùng kính dũng sĩ, vị thần mà bọn họ tôn thờ chính là vị thần mạnh mẽ và tàn bạo Mặc Thập Tháp Nhĩ! Trước mắt Khương nhân tộc là tộc hung hãn cường đại nhất trong các thị tộc, Lưu Vân quốc vương hiện nay là tộc trưởng Khương Nhân tộc Luân Ba Lạc. Trừ da thú và dũng sĩ nổi tiếng ra, Lưu Vân quốc còn có mỏ quặng sắt lớn nhất đại lục. Ở Phí Mễ Nhĩ sơn mạch phía Đông Lưu Vân quốc có Ải nhân tộc, tộc có chú tạo sư tốt nhất, sinh sống trên cao nguyên nơi sơn mạch. Mỗi năm Ải nhân trên cao nguyên đều chế tạo binh khí cho Lưu Vân quốc, đem lại lợi ích to lớn nhất cho Khương nhân tộc. Ải nhân là thợ rèn tốt nhất, cũng là dũng sĩ mạnh nhất. Thợ rèn bọn chúng có thể mang trên chiếc chùy thợ rèn nặng hơn 100kg là lợi khí chiến đấu, có thể sử dụng chùy thợ rèn càng nặng thì tay nghề thợ rèn của Ải nhân càng thêm lợi hại. Có thể nói Ải nhân tộc này là đại tông sư duy nhất trên đại lục có niên kỷ lớn nhất, Ải nhân tộc trưởng Thái Lý Tác Phu có thể sử dụng hai cây chùy thợ rèn lớn mỗi cây nặng 500kg, nghĩ tới thôi đã làm người ta lạnh người. Cả đến Khương nhân tộc mạnh mẽ nhất cũng không dám trêu vào bọn họ, chỉ dùng lễ tiết cao nhất mời Ải nhân chú tạo sư chế tạo vũ khí cho mình. Lưu Vân quốc tiếp giáp với Vệ Nhung quốc ở phía Đông Bắc, cùng Thương Nguyệt quốc hình thành thế chân vạc. Ngày hôm nay, trên đường biên giới Lưu Vân do bộ lạc Hách Lý Tháp trấn giữ xuất hiện một thương đội nhỏ. Bảy tám thớt ngựa thồ mang đầy hương liệu và trang sức vàng bạc do sáu người nam nhân dẫn đi. Người đứng đầu thoạt nhìn là có thể biết ngay người Lưu Vân quốc sống trong địa đạo, xương cốt thô dã to lớn, sắc mặt tang thương, mũi cao mắt sâu, bàn tay to lớn da sù sì như thân cây nắm một thanh loan đao. Năm người theo sau khoác trên người áo khoác không tay, che phủ khắp thân thể. Hách Lý Tháp là trạm đầu tiên trên con đường thương đạo của Bi Thương hoang nguyên này, từ nước Thương Nguyệt đi sang Lưu Vân, hàng loạt thương đội lớn đi lại. Lưu Vân quốc có rất nhiều da thú và vũ khí, đa phần là đem sang Thương Nguyệt quốc bán với giá rẻ, rồi các thương nhân lớn của Thương Nguyệt chuyển sang bán cho các vùng khác trên thế giới. Hơn nữa Lưu Vân quốc thiếu thốn các loại hàng hóa thường dùng hằng ngày, thông thường cũng từ con đường mua bán này nhập vào. Chính vì vậy nên bọn giặc cướp hoành hoành trên con đường của Bi Thương hoang nguyên này. Các bọn cướp lớn trên hoang nguyên đến đi như gió là ác mộng của các thương đội. Vì muốn có lợi ích lớn, các thương đội thường liên hợp lại với nhau tạo thành một thương đoàn, còn không thì không tiếc tiền mời bọn lính đánh thuê hộ tống, thương đoàn nhân số ít nha6t1 cũng hơn 200 người. Còn loại thương đội nhỏ chỉ có sáu người này xuất hiện tại Hách Lý Tháp, so với đại thương đoàn nhân số cả ngàn người càng làm cho người ta phải chú ý hơn. Bọn họ sáu người dựa vào sức lực của mình mà có thể tránh khỏi cường đạo chận đường. Nước Lưu Vân là quốc gia kính trọng dũng sĩ. Tiểu thương đội đến ngay cửa khẩu Hách Lý Tháp, chỉ phải trải qua vài câu hỏi đơn giản liền được binh thủ thành cho đi. Sau ba thời thần, đại thương đoàn KHải Mễ Á đại danh đỉnh đỉnh tiến vào trong Hách Lý Tháp mang theo một tin tức kinh người, băng cướp lớn Thiết Câu Thủ trong Bi Thương hoang nguyên bị tiêu diệt ngay trong trung tâm hoang nguyên, người chết không phải bị một đao thì là một tên giết chết. Theo đoàn trưởng hộ vệ đoàn của Khải Mễ Á thương đoàn dày dạn kinh nghiệm tự thân nghiệm chứng thì thời gian bọn cướp chết bất quá chỉ vài thời thần cho tới lúc Khải Mễ Á thương đoàn phát hiện thi thể chúng, cả máu cũng đang còn hơi ấm. Tin tức truyền tới cùng lúc, các thương đội không thể nào không hân hoan cổ vũ. Thiết Câu Thủ là bọn cường đạo tàn nhẫn nhất Bi Thương hoang nguyên, bọn chúng nhân số có thể không phải là nhiều nhất, thực lực tịnh không mạnh nhất nhưng thủ đoạn lại độc ác nhất, chỉ cần bọn chúng đánh cướp thành công thì toàn bộ thương đội đều bị mổ bụng mà chết một cách tàn nhẫn. Không phải là không có đoàn lính đánh thuê thực lực cường đại muốn tiêu diệt bọn chúng nhưng Thiết Câu Thủ hành tung bí ẩn, thành viên nào cũng là cao thủ tinh thông kỵ mã, đến đi đều nhanh giống như chớp giật, vây giết không được thì liền chạy ngay. Hôm nay, Thiết Câu Thủ cuối cùng cũng bị giết sạch. Điều này thực đã cổ vũ cho các thương đội qua lại chỉ là người tiêu diệt bọn Thiết Câu Thủ cuối cùng là ai? Bọn thương nhân ở hành quán Hách Lý Tháp trong lúc uống rượu hứng chí đem việc này ra thảo luận suy đoán. Bọn binh lính thủ thành trấn giữ cửa khẩu bị người hiếu kỳ vây quanh. Bọn họ muốn vào nghe xem gần đây nhất khoảng nửa ngày có thương đoàn hoặc dong binh đoàn (lính đánh thuê) nào tiến vào Hách Lý Tháp hay không. "À... À..." Tiểu đội trưởng quân thủ thành mở quyển sổ ghi chép ra:"Nửa ngày gần đây, trừ một tiểu thương đội sáu người vừa vào thành cách đây ba thời thần tịnh không có một thương đội hoặc dong binh đoàn nào đặc biệt." "Ạ?" Mọi người thất vọng thở dài. Bọn họ đương nhiên là không tin tiểu thương đội sáu người lại có thể giết chết Thiết Câu Thủ nhân số gần cả trăm người, đều náo nhiệt phỏng đoán là đoàn võ sĩ tiêu diệt Thiết Câu Thủ đã đi theo con đường khác ly khai hoang nguyên. Sau khi ở Hách Lý Tháp nghỉ ngơi chỉnh đốn đội hình. Tiểu thương đội sáu người đem hương liệu và đồ trang sức bán với giá rẻ nhất cho các cửa hàng ở Hách Lý Tháp, hàng hóa của họ số lượng tịnh không nhiều, không hề gây chú ý cho người khác. Sau khi tiểu thương đội bán hết hàng hóa thì tới ở trong một lữ quán. Sáu người bao một viện nhỏ, người Lưu Vân quốc mang theo loan đao nhanh chóng rời khỏi lữ quán theo cửa nhỏ. Sau khi năm người còn lại cẩn thận kiểm tra hoàn cảnh xung quanh thì nhanh chóng đóng cửa. Sau khi bọn họ bỏ áo khoác cùng mũ nón xuống để lộ năm gương mặt mệt mỏi nhưng thần tình vô cùng kiên nghị. Không ngờ lại là Dương Chính mang theo mấy người trong Tích huyết thập tự. "Mẹ nó! Cái bọn cứt chó, chém đâu không chém lại chém ngay mông của ta." Vừa bỏ áo khoác xuống Vũ Lôi đã xoa mông chửi mắng. Mấy người khác đều nở nụ cười, trên thân người họ đều có vết máu đỏ sậm đáng sợ phảng phất như là vệt máu loãng chảy xuống. Cởi y phục ra, mấy người họ từ trong viện đi tới các bồn nước lớn đã chuẩn bị sẵn, vốc nước lên thân mình rửa ráy. Nước chảy qua miệng vết thương ngoài da làm cho bọn họ da thịt run lên từng hồi. Mấy người sắc mặt xanh lè nhưng nói chuyện lại cười ha hả chứng tỏ sảng khoái cực độ. "Đã lâu không có giết người sảng khoái đến vậy!" Hồng Thạch nhếch mép, đừng thấy hắn nhìn trắng trẻo anh tuấn, giết người không cần mạng chính là hắn. "Mẹ nó, một bọn củi mục, cái gì mà Thiết Câu Thủ, thật làm người ta chết cười mất!" Lưu Nhược Phi trào phúng nói. Mông Tầm mệt mỏi nói:"Không thể nói như vậy được, lẽ nào ngươi không phát giác so với lúc bọn ta bắt đầu giết người ở Tử vong doanh thì nhanh nhẹn hơn sao? Trước đó ta chỉ cầm đao chém loạn xạ nhưng vừa rồi đánh nhau với bọn Thiết Câu Thủ, thanh đao như có mắt, ta chém lần nào cũng đều trúng nơi yếu hại của bọn chúng, giống như tay mình tự động cãi biến đường đi của thanh đao vậy!" Nghe câu nói này của y, mấy người khác đều trầm mặc suy nghĩ kỹ lại, quả thật là đúng như vậy. Sau khi suy nghĩ, ánh mắt mọi người đều sáng lên mấy phần, nhìn vào phía Dương Chính đang im lặng rửa vết thương. Sau khi toàn thân đều được băng bó và thoa Kim sang dược thượng hảo, năm người liền tiến vào trong phòng nghỉ ngơi. Một trận chiến ở Bi Thương hoang nguyên là lần đầu tiên bạo phát chiến lực cường đại của Tích huyết thập tự đã được qua huấn luyện ma quỷ của Dương Chính. Năm người phối hợp cùng Dương Chính tạo thành một vòng tròn công thủ hoàn mỹ, vừa gặp cường đạo Thiết Câu Thủ, luân phiên dùng cung tiễn bắn chết hơn hai mươi người, sau đó trong lúc cận chiến, huyết chiến đao pháp của Dương Chính mới thực sự phát huy tác dụng. Liệp huyết đao trong chiến đấu phát huy lực sát thương cường đại, làm cho bọn Thiết Câu Thủ nổi tiếng hung tàn phải bỏ chạy thục mạng sau khi hơn sáu mươi người bị chém chết. Bọn Hồng Thạch càng lúc càng thêm bội phục Dương Chính. Dưới gầm trời này còn có ai có thể trong vòng ba tháng ngắn ngủi huấn luyện một bọn vong mệnh trở thành chiến sĩ siêu cấp. Ai cũng hiểu rõ, bản thân mình ba tháng trước so với hiện tại thì kém xa, nhiệm vụ ám sát Tả Thanh Tử không còn trở nên mù mịt nữa. Mà đã thực sự có được tia hy vọng thành công. Bốn người nhanh chóng ngủ say, thể lực tiêu hao chỉ có ngủ say mới có thể hồi phục trọn vẹn. Ở thế giới không có thời gian này, lần đầu tiên Dương Chính huấn luyện cho bọn họ hiểu rõ khái niệm về thời gian. Một chiến sĩ cường đại chân chính phải học được cách lợi dung mỗi phân mỗi tấc thời gian một cách đầy đủ. Đặc biết là lúc chấp hành nhiệm vụ, mỗi giây thời gian đều rất trân quý. Sức lực cường đại phát ra, năng lực thời gian khống chế chính xác là phối hợp hoàn mỹ nhất. Thiếu một cũng không thể. Dương Chính tìm một gian phòng đơn độc, hai chân xếp bằng, im lặng ngồi một mình. Trong lòng hắn trống rỗng, dường như ba tháng trời lên dây cót tinh thần cực kỳ căng thẳng đột nhiên cho hắn được một khắc phóng túng, cảm thấy tịch mịch trống rỗng vô cùng. Ba tháng qua, hắn liều mạng huấn luyện chính mình, dùng phương thức tàn khốc ép bức cơ thể phát xuất tiềm lực bản thân, có lúc hắn cho là mình có khuynh hướng tự ngược đãi mình, điều này rất có khả năng, vô luận là ai, cuộc đời gặp phải biến cố mạnh mẽ như thế này, lại trải qua sinh hoạt đầy máu tanh như địa ngục tâm lý không thể không méo mó được. Dương Chính rất tự hiểu tâm hồn hắn không còn bình thường. Nếu như ở trên địa cầu, hắn sẽ bị người ta nói là sát nhân cuồng ma biến thái. Huấn luyện kiểu phi nhân suốt ba tháng ròng, tính cách của hắn lại biến đổi một lần nữa, Dương Chính hiểu rõ bản thân không thể thấy máu trở nên điên cuồng mà phải lạnh lùng triệt để. Lúc giết bọn Thiết Câu Thủ, hắn thờ ơ và lạnh lùng giống như cây cỏ vô tình không có sinh mệnh, lạnh lẽo đến mức cả hắn còn không dám tin. Cơ hồ không còn chút khí tức nào của nhân loại. Chính là tính cách này cả đến hắn cũng thấy sợ hãi bản thân mình. Dương Chính ngơ ngẩn nhìn về phía trước. Tính cách này, cuối cùng là tốt hay không tốt! Hắn im lặng lấy cây sáo Thúy ngọc mang theo người ra, nhẹ nhàng vuốt ve nó trong lòng bàn tay, chính vào lúc này, trong mắt hắn mới lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy... Tiểu Nhan... ### Sắc trời tối sầm, màn đêm vừa buông, gió từ hoang nguyên bắt đầu thổi mạnh. Gió cát ngập tràn tiểu trấn Hách Lý Tháp, ngọn tín đăng trên chòi canh cao vút lắc lư mạnh mẽ chiếu ra một điểm ánh sáng cho người phương xa biết được phương hướng. Cả tiểu trấn đều một màu tối đen như mực. Khí trời ác liệt làm cho cư dân nơi đây cùng thương đội đều rúc vào phòng nghỉ ngơi. Đại bộ phận ngừơi trong đó ngày mai phải lên đường sớm, thủ đô Mạn Tề Tháp mới là mục tiêu chủ yếu của các thương đội lớn, ở đó bọn họ có thể tìm thấy giá mua bán thích hợp, thu được lợi nhận lớn. Một thân ảnh màu đen đang nhanh chóng bôn tẩu trên đường nhỏ của tiểu trấn giữa gió cát ngập trời. Rất nhanh tiến vào một lữ điếm nhỏ bên đường. Dương Chính ở trong viện nghe tiếng chuông gọi cửa. Qua một buổi chiều nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ, bọn người Tích huyết thập tự mới vừa tỉnh dậy, trong viện Hồng Thạch đang lau chùi thanh Liệp huyết đao trong tay, Mông Tầm thì cũng bắt chước ngồi mài đao, Vũ Lôi và Lưu Nhược Phi ngồi thì thào nói chuyện riêng với nhau, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười dâm tiện. Nghe thấy tiếng gọi cửa, mọi người liền dừng mọi động tác lại, trong mắt lóe lên vô số hàn quang. Nghe thấy tiếng gõ cửa theo một tiết tấu đặc biệt. Mấy người sắc mặt mới từ từ giãn ra, Mông Tầm đứng gần cửa nhất liệng cục đá mài đi đến cửa hỏi lớn một câu:"Là ai?" "Ta, Gia Tháp" Cửa mở, bóng đen tiến vào bên trong, giũ hết bụi bặm trên người, không ngờ lại là tên người nước Lưu Vân sớm đã rời khỏi lữ điếm. Mông Tầm sau khi đóng cửa trầm giọng nói:"Theo ta đi" Hắn đưa Gia Tháp đi tới căn phòng đầu tiên bên trái, có ánh đèn dầu leo lét. Trong ánh sáng tăm tối của ngọn đèn, bóng lưng của Dương Chính giống như được tạc bằng đồng. Lạnh lẽo, xám xịt, tĩnh lặng. Không khí lạnh lẽo khó thở không có cách nào nói ra được tràn ngập trong không trung ép Gia Tháp phải cúi thấp đầu xuống. Hắn là hướng đạo cho lần nhiệm vụ này, một Sư hổ dũng sĩ của Thiên chích tộc nước Lưu Vân. Sư hổ dũng sĩ là danh hiệu của dũng giả nước Lưu Vân, không phải là người đại lực đại dũng thì không xứng được phong hiệu. Ngừơi đoạt được danh hiệu này trong các thị tộc ngàn người chỉ có một. Nhưng mà Sau khi nhìn thấy Tích huyết thập tự bình thản tiêu diệt Thiết Câu Thủ. Dũng sĩ hung mãnh cũng phải cúi đầu cao quý của mình, tộc nhân Lưu Vân đều tôn kính cường giả, sự mạnh mẽ của Dương Chính tất nhiên là làm cho y kính sợ từ tận đáy lòng. "Đại nhân, vừa rồi đã liên lạc với mật thám ở phía trước, linh điểu cũng đã được thả ra (Chú: Linh điểu công dụng cũng giống như bồ câu truyền thư, là thủ đoạn truyền tin chủ yếu ở Lam Phong đại lục)!" Gia Tháp cẩn thận cung kính nói. Ánh sáng chợt mờ đi, Dương Chính đã đi đến trước mặt Gia Tháp. Hai người thân thể cao lớn như nhau nhưng khí thế bức bách núi ập đến làm cho Gia Tháp hô hấp khó khăn. "Hành trình an bài thỏa đáng, ngày mai mặt trời vừa mọc đủ một sa lậu (sa lậu là đơn vị đo thời gian) thì xuất phát!" "Dạ, đại nhân!" "Cho ngươi lui!" Dương Chính vung tay. Gia Tháp cung kính thối lui, sau khi Mông Tầm xác định không có ai kế bên liền nhìn vào ngoài sân ngoắc tay, bọn Hồng Thạch giống như quỷ mị tiến vào. Động tác khinh linh quả thật là nhờ vào huấn luyện. Dương Chính hài lòng gật đầu, ba tháng ròng khổ tâm không hề uổng phí, bốn người trước mắt dưới sự huấn luyện tàn khốc vô cùng của hắn đã học được cách bảo trì tỉnh táo và cảnh giác bất cứ lúc nào. "Tiểu Chính ca, Gia Tháp người này có thể tin được không? Trước mắt hắn có thể giúp bọn ta từ Lưu Vân quốc tiến vào Vệ Nhung đông tuyến không?" Hồng Thạch hỏi. Rời khỏi quân doanh, Dương Chính đã cho phép mọi người trở lại cách xưng hô như cũ, tránh để người khác để ý mà biết được xuất thân quân nhân của bọn họ. Dương Chính nhíu mày:"Công chúa trước đó chỉ nói với ta trong nước Lưu Vân có người tiếp ứng, còn tình huống cụ thể ta tịnh không hiểu rõ! Hồng Thạch, ngươi đối với hình thế đại lục so ra biết khá nhiều, ngươi trước tiên nói thử xem, Vệ Nhung, Lưu Vân, Thương Nguyệt ba nước quan hệ như thế nào." Hồng Thạch gật đầu:"Từ 158 năm về trước, Đại Viêm Đế Quốc sụp đổ, Thương Nguyệt hoàng đem quân tự lập đầu tiên, nước ta và Vệ Nhung là tử địch không thể hòa giải. 30 năm trước, Thương Nguyệt quốc rất thịnh vượng, quét sạch Vệ Nhung, Lưu Vân, cơ hồ chiếm hết ba nước làm chủ đại lục. Khi ấy, Phi tướng quân Trì Vân của Vệ Nhung quốc dùng kế hợp tung bốn nước liên quân dùng kỳ binh bất ngờ đột kích đô thành Y Kỳ Lan của Thương Nguyệt, lúc đại quân Thương Nguyệt quay về ứng cứu thì giữa đường tập kích, đại phá quân Thương Nguyệt, giết chết hai mươi vạn, bắt tù binh ba mươi lăm vạn. Sau trận chiến đó, Thương Nguyệt quốc thế suy giảm mạnh, không còn là cục diện một mình độc chiếm sáu nước. Nước ta và Vệ Nhung thù hận càng thêm sâu đậm. Sau đó mỗi năm đều xảy ra xung đột ở biên giới phía Tây, sáu năm trước nước ta từng đánh thẳng vào nội địa Vệ Nhung, hạ được tám thành ở phía Đông của chúng, đáng tiếc, lần đó lại xuất hiện Tả Thanh Tử." Sáu năm trước Tả Thanh Tử thể hiện tài năng, không tốn binh lính thu hồi lại tám tòa thành Đông tuyến là câu chuyện truyền kỳ trên đại lục, Dương Chính lấy ngón tay trỏ ngoáy mũi chầm chậm nói:"Danh tướng Vệ Nhung xuất hiện, lúc đầu là có Trì Vân, hiện nay lại có Tả Thanh Tử, thảo nào cầm cự quân lực đệ nhất của Thương Nguyệt mấy năm nay không hề thua sút. Nếu mà Lưu Vân có quan hệ tốt với Vệ Nhung, suy cho cùng 30 năm trước bọn chúng cũng từng liên hợp để chế trụ Thương Nguyệt." "Cái này thì chưa chắc!" Hồng Thạch lắc đầu. "Sao?" Dương Chính nhìn hắn, nghi vấn hỏi:"Vậy là sao?" "Lưu Vân là quốc gia nhiều thị tộc, nội bộ so ra rất hỗn loạn, 30 năm trước khống chế Lưu Vân quốc là Dực nhân tộc hiện nay đã bị Khương nhân tộc hạ bệ rồi. Hơn nữa, Lưu Vân hoang vắng cằn cỗi, điều kiện sinh sống khó khăn, người Lưu Vân trong người đều mang dòng máu của sói, bọn họ lúc nào cũng thèm muốn đất đai ở xung quanh. Thương Nguyệt quốc và Lưu Vân có Bi Thương hoang nguyên và thung lũng Mã Kỳ Đốn ngăn cách, ngược lại Vệ Nhung quốc mà liên kết với Lưu Vân thì phải hứng chịu nạn mã tặc của Lưu Vân. "Cũng khá là phức tạp!" Dương Chính vò đầu. "việc này cần phải để ta cân nhắc cho kỹ, đúng rồi, Lãm Nguyệt kiếm pháp của công chúa dạy các ngươi tu luyện thế nào?" "Ha ha, Tiểu Chính ca, ta mới nhập môn đấu khí thôi." Nghe tới tu luyện đấu khí, Vũ Lôi vừa mới phân tích tình thế chuyển sang thần thái rạng rỡ. Hồn nhiên không biết ba người kia giận dữ nhìn hắn. Hồng Thạch thầm hận, không phải là tên khốn này nói năng nhanh lẹ, lại do Tiểu Chính ca nói hai chữ đấu khí ở trước mặt, y chắc đã kéo Vũ Lôi ra "nói năng một chặp". Dương Chính bình thản cười:"Mấy người các ngươi sao thế?" Ba người nhìn nhau, do dự không biết có nên nói hay không. "Có gì không thể nói, cả tên Vũ Lôi chán ngắt này còn nhập môn tu luyện đấu khí, bọn các ngươi phải tu luyện tới tầng cao hơn rồi chứ." Mông Tầm so ra thì thật thà hơn, buồn bã nói:"Ta và A Phi đều là kiếm khí nhập môn, hiện tại đang đột phá bình cảnh!" Dương Chính gật đầu:"Rất tốt, công chúa đã nói qua với ta, hai tháng có thể đột phá đấu khí nhập môn có thể tính là tư chất rất tốt, lúc các ngươi tu luyện đấu khí thì tuổi tác đã lớn nhưng có thể trong ba tháng nhập môn được, nghĩ chắc cũng một phen khổ công. Hồng Thạch, ngươi thế nào, sao không nói?" "Tiểu Chính ca, ta... Ta ba ngày trước đã luyện đến mức đấu khí sơ thành." Hồng Thạch chép miệng. Dương Chính mắt sáng lên:"Tốt, rất tốt, bốn người các ngươi về mặt này thiên phú rất cao, nếu cố gắng chịu cực khổ, thành tựu tương lai không thể nào tính được." Hồng Thạch trên mặt không có chút cao hứng, than thở hỏi:"Tiểu Chính ca, ngươi không có cách nào cảm ứng khí tức sao?" "Thử cả nửa ngày, các ngươi không cần quan tâm đến ta." Dương Chính nở nụ cười hiếm hoi:"Là ta không thích hợp tu luyện đấu khí, bất quá có quan hệ gì đâu, đấu khí chỉ là một loại thủ đoạn phụ trợ để phá địch, theo như ta thấy, tu luyện cơ thể còn quan trọng hơn đấu khí, nếu không có cơ thể chi trì, đấu khí có mạnh đến đâu cũng không thể chế ngự địch nhân được." Dương Chính nói câu này tuyệt không tự lừa dối người, đấu khí là thủ đoạn tu luyện chủ yếu của vũ giả đại lục, chỉ lưu hành trong các kiếm trại hoặc quý tộc, bình dân rất khó có cơ hội tu luyện. Cao cấp kiếm sĩ của đại lục đều là truyền nhân của kiếm trai hoặc có xuất thân cao quý, điều này dẫn tới trong quân vẫn y như cũ chủ yếu là dựa vào tu luyện thân thể. Có được cơ hội tu luyện đấu khí là việc mà võ giả luôn mơ tưởng, Dương Chính suất lĩnh Tích huyết thập tự được công chúa đích thân truyền thụ Lãm Nguyệt kiếm pháp tuyệt không truyền cho người khác. Nào ai biết mấy người Hồng Thạch đều được hưởng phúc từ Dương Chính, công chúa chỉ muốn dạy cho một mình Dương Chính, vì muốn che đậy tai mắt của người khác nên thuận tay gọi bọn Hồng Thạch mấy người tới học cùng. Không ngờ sự việc lại ra ngoài ý liệu của công chúa, thể chất cường hãn như vậy Dương Chính lại không có cách nào liễm khí (thu góp khí). Nên biết liễm khí là cơ sở tu luyện đấu khí, tương tự như minh tưởng của ma pháp, cần phải tĩnh tọa. Dương Chính vô luận thế nào cũng không thể liễm khí vào trong thân thể, thân thể hắn phảng phất là một khí cầu bị rò rỉ, nguyên tố khí tức vừa thu liễm vào liền xuất hết ra ngoài. Ngược lại bọn Hồng Thạch mấy người, tuy lúc tu luyện niên kỷ cũng đã khá lớn tư chất lại rất tốt, còn chịu đựng cực khổ, đấu khí cũng có tiểu thành. Mấy người đều tiếc cho Dương Chính cho nên bình thường tu luyện đấu khí đều lén lút, sợ làm Dương Chính biết được lại phải thương tâm. Nào biết Dương Chính không hề nghĩ tới, căn bản không hứng thú gì với loại tu luyện đấu khí này. Lúc Dương Chính vừa mới tiếp xúc với đấu khí còn có lòng hiếu kỳ, sau khi nghiên cứu thì thấy đấu khí cũng có nhiều cái tệ hại, nó cũng giống như tồn trữ năng lượng trong người, thân thể của võ giả cũng là bình đựng khí như vậy. Nếu như võ giả phóng hết đấu khí thì so với người bình thường cũng không hơn gì nhiều. So sánh nhiều phương diện, tu luyện đấu khí giống như liên tục khuếch đại dung lượng của thân thể, đối với bản thân là bình đựng khí thì không làm cho nó mạnh mẽ thêm gì cả. Thủ đoạn tu luyện bỏ gốc lấy ngọn như vậy, dưới góc nhìn của Dương Chính không thực tế bằng tu luyện thân thể, ít nhất người tu luyện cơ thể cao mình thân thể cũng cường hoành không chút sơ hở nào. Đạo lý này hắn chưa từng nói qua với mấy người Hồng Thạch, bất quá lúc huấn luyện đặc biệt, hắn huấn luyện thân thể nặng hơn mà thôi. Không nói gì khác, trình độ thân thể của thành viên Tích huyết thập tự tuyệt đối là đỉnh cao trong quân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]