Chương trước
Chương sau
Lão già hừ lạnh, ngồi xuống một góc.

Trong khoang thuyền có 5 người, lão già vừa nổi giận chính là Kim y thần sứ Mạt Lý Á Đa, cùng đi với lão còn có Tử y đại thần quan Luân Ba Đặc, Hồng y đại thần quan Mai Tây, Hồng y đại thần quan Ba Nặc Á, thuyền phu chính là gián điệp tiềm phục đã lâu trong Triêu Lan công quốc, làm nghề bán rượu.

Nạp Lan Đức một mực kéo dài thời gian, chờ đại quân Thánh Hỏa Giáo tới để dẹp tan ý tưởng ám sát của Mạt Lý Á Đa.

Nào ngờ đợi mãi chưa thấy đại quân tới mà tin tức quốc vương ba nước tề tụ ở Tân Nguyệt thành báo về khiến cho y không có cách nào giữ chân Mạt Lý Á Đa.

Đây thực sự là cơ hội ngàn năm có một, nếu như có thể ám sát được ba quốc vương thì liên quân không cần đánh cũng tan vỡ, Mạt Lý Á Đa không tiếc trở mặt, nhưng Nạp Lan Đức cũng thầm hy vọng, nếu như Mạt Lý Á Đa có thể làm được kỳ tích, nhất cử ám sát thành công thì đối với Thánh Hỏa Giáo mà nói thì thật sự là một thắng lợi huy hoàng.

Sức dụ hoặc của thắng lợi quá lớn, Nạp Lan Đức cuối cùng cũng đồng ý để Mạt Lý Á Đa đi ám sát.

Bọn họ cẩn thận lên kế hoạch 1 tuần lễ, cả ba thần quan thực lực mạnh nhất quân tiên phong cũng được phái xuất, đi theo Mạt Lý Á Đa hành động. Đồng thời, hệ thống gián điệp trong Triêu Lan cũng được huy động, thực thi một phương án hoàn hảo nhất.

Trà trộn vào Tân Nguyệt thành tịnh không khó, chỉ cần giả trang thành bách tính bình dân là được.

Nhiệm vụ ám sát chủ yếu là do bốn người bọn Mạt Lý Á Đa thi hành, bọn họ là cao thủ trong cao thủ, hơn nữa mỗi thần quan đều có kỹ năng phi thường, trừ Mạt Lý Á Đa tinh thông Hỏa hệ ma pháp ra thì Luân Ba Đặc tinh thông triệu hoán thuật, thậm chí có thể triệu hoán được những sinh vật tà ác dưới địa ngục, Nặc Á tinh thông ma pháp ẩn hình và gia tốc, còn Mai Tây có tinh thần ma pháp đáng sợ nhất, thậm chí trong một thời gian ngắn có thể khống chế được một người.

Đội ngũ này hỗ trợ lẫn nhau, uy lực kinh người, thảo nào Mạt Lý Á Đa lại tự tin đến thế.

Huống gì còn có hệ thống gián điệp rộng lớn bên trong, đến lúc cần thiết chúng có thể gây hỗn loạn trong thành.

Mạt Lý Á Đa cơ hồ đã nhìn thấy cảnh mình thiêu đốt ba tên đầu lĩnh dị giáo.

Đương nhiên, còn có một người tuyệt đối không thể bỏ qua, cái tên Dương Chính, Mạt Lan thần tử rắm chó sáng tạo ra Kim Mạt Lan Hội, hơn nữa điều khiến cho Mạt Lý Á Đa tức giận nhất chính là Mạt Lan báo. Theo cách nhìn của lão thì tờ báo do sinh vật tà ác chỉ cần liếc qua thì đã đầu độc đôi mắt của tín đồ, che mờ tâm linh dân chúng, người như vậy tất nhiên là phải giết.

.......

Trong Tân Nguyệt thành, hôm nay người người đông đúc, trừ những đội quân tuần tra bắt buộc trên bờ đê thì tất cả những người khác đều vào thành để vui say.

Mười mấy vạn người chen nhau đi vào trong thành, đường đi đông đúc không còn chỗ đứng chân, người người đông nghìn nghịt giống như sóng biển.

Tình huống này cũng không hay lắm, Dương Chính ở quảng trường trung tâm Tân Nguyệt thành quan sát một lúc rồi lập tức đi tìm Khải Ác, bảo y không cho người vào thành nữa, đồng thời tập kết quân đội lại.

Sau khi nghe lời Dương Chính kiến nghị, quân đội các nước đều chia nhau tập kết, duy trì trật tự ven đường, cục diện hỗn loạn dần dần cũng áp chế được.

Dương Chính và Lý Tra quốc vương Tô Á Tra, Ma Đốn quốc vương Gia Lý Nặc Lan tịnh không phải lần đầu gặp mặt, lúc Kim Mạt Lan Hội kết minh với họ thì hắn đã từng gặp qua.

Sức ảnh hưởng của Kim Mạt Lan Hội trong Tam đại công quốc càng lúc càng lớn khiến cho thân phận của Dương Chính càng lúc càng trở nên siêu nhiên, ba quốc vương gặp Dương Chính đều khiêm tốn phi thường, không có chút nào tỏ vẻ ta đây.

Ngay cả hội nghị quân sự họ cũng mời Dương Chính vào nhưng hắn lại cố ý tránh né.

Đến giờ ngọ ba khắc, Dương Chính mới xuất hiện gặp mặt ba quốc vương. Trong ba người thì Tô Á Tra là người anh tuấn nhất, y tuổi tuy lớn nhất nhưng bảo dưỡng rất tốt, đã 40 tuổi mà làn da vẫn cứ trắng mịn, không có nếp nhăn nào, trước khi trở mặt với Thánh Hỏa Giáo, y từng được phong là Văn chương kỵ sĩ, vì vậy ngôn hành đều rất có phong độ kỵ sĩ, là tình nhân trong mộng của tất cả thiếu nữ, phụ nữ trong vương quốc Lý Tra. Gia Lý Nặc Lan người gầy đen, vì nước Ma Đốn nằm trọn ở trong dãy núi Tát Bối Nhĩ, dáng vẻ của y cũng phảng phất giống như những người sống trên núi, phục sức đầy vẻ dân tộc, cái nón trên đầu cắm đầy lông chim, trong mắt Dương Chính thì không khác gì mấy với người Ấn Địa An Nhân (người da đỏ).

Dương Chính vận áo bào màu đen thêu rồng vàng, mái tóc đen óng, đôi mắt sâu hút, khí chất đầy vẻ cao quý và thần bí.

Lần tụ họp này không chỉ là vui chơi mà còn là lần động viên trực tiếp nhất trước trận chiến.

Đại quân của Thánh Hỏa Giáo cũng gần tới, hơn nữa Đào nguyên cũng đã bán chiến thuyền cho Thánh Hỏa Giáo, chuyện này không thể nào ngăn cản được, giá cả chiến thuyền đã được đẩy cao đến mức khó thể chấp nhận, Đào nguyên vốn là thương hội trung lập, tất nhiên phải lấy lợi ích làm trọng.

Giá cả Thánh Hỏa Giáo trả cao hơn Tam đại công quốc rất nhiều, ba quốc vương không thể kỳ vọng Đào nguyên là bằng hữu của Dương Chính mà đứng ở phía bên mình được.

Huống gì Dương Chính không chỉ đại biểu Kim Mạt Lan Hội bỏ tiền riêng mua 300 chiếc thiết giáp thuyền, mà còn tận sức giúp đỡ ba nước "nghe ngóng" ngày tháng mua thuyền cụ thể của Thánh Hỏa Giáo, còn giúp họ liên hệ với thủy thủ Đào nguyên giúp huấn luyện thủy quân. Hắn làm nhiều việc như thế, Tam đại công quốc sao có thể oán trách cho được, Dương Chính làm tới mức đó có thể gọi là "nhân chí nghĩa tận."

Vì vậy trận chiến này đã sát tới lông mày, ngay khi Thánh Hỏa Giáo có được thiết giáp thuyền thì cũng là ngày đại chiến bạo phát.

Sau một ngày bàn bạc, cuối cùng họ đã xác định phương án thống suất liên quân.

Quân đội tự nhiên không thể để một người chỉ huy toàn bộ, Tô Á Tra, Gia Lý Nặc Lan, Khải Ác ba người đều không ai phục ai, cũng không ai yên tâm giao quân đội của mình cho đối phương.

Do đó liên quân cứ theo quốc tịch phân chia, mỗi người tự lãnh quân của mình, Khải Ác có 5 vạn người, Tô Á Tra có 4 vạn người, Gia Lý Nặc Lan có 5 vạn người, hơn nữa ba chi quân đội sẽ phân biệt ở ba tòa thành mới xây là Tân Nguyệt, Hôi Nham, Bạch Cương.

Vị trí quan trọng nhất chính là Tân Nguyệt thành do Khải Ác trấn giữ, Bạch Cương giao cho Gia Lý Nặc Lan, Hôi Nham giao cho Tô Á Tra.

Còn chiến thuyền tổng cộng có 1000 chiếc, Khải Ác được thống lĩnh 500 chiếc, Gia Lý Nặc Lan 200 chiếc, còn Tô Á Tra 300 chiếc, cả những chiến thuyền bằng gỗ cũng án theo tỷ lệ đó phân chia.

Dương Chính nghe xong phương án phân chia quân ba nước cũng không nói gì, đối với hắn mà nói thì thắng bại của trận chiến này tịnh không quan trọng, lòng hắn sớm đã nghĩ tới một kế hoạch vĩ đại hơn.

Lúc này Tô Á Tra nói:"Tiên sinh, kỳ thật bọn ta còn chuẩn bị thiết lập một giám quân!"

Dương Chính nhìn y hỏi:"Giám quân?"

"Đúng vậy!" Tô Á Tra nói tiếp:"Quân đội chúng ta phân tán phòng thủ như vậy, mỗi người tự thống lĩnh quân đội tự nhiên là dễ dàng quản lý nhưng trong lúc chiến tranh thì có thể gây ra hỗn loạn, khó phối hợp với nhau, hơn nữa còn để đề phòng chi quân đội nào không chịu tiến công xuất lực thì cần phải có một nhân vật được chúng ta kính trọng đứng ra quản lý quân đội. Tiên sinh chính là người thích hợp nhất, hơn nữa một khi chiến tranh bắt đầu thì bất kỳ tình huống nào cũng có thể xảy ra, nếu trong ba người chúng ta có người phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì hy vọng tiên sinh có thể thay quyền chỉ huy quân đội người đó, không để ảnh hưởng đến chiến cục."

"Các ngài để ta làm giám quân sao?" Dương Chính chỉ vào mũi mình hỏi.

"Không có ai thích hợp hơn tiên sinh, luận về danh vọng, năng lực thì tiên sinh đều là nhân vật số một, hơn nữa ba người chúng ta đều rất kính trọng ngài, hy vọng tiên sinh đừng cự tuyệt."

Gia Lý Nặc Lan và Khải Ác đều phụ họa:"Xin tiên sinh đáp ứng!"

Dương Chính im lặng một lát mới nói:"Được rồi, các ngài đã tín nhiệm ta như thế thì ta đáp ứng."

Sắc trời dần tối, trong thành trì vô số đống lửa được đốt lên, từ trên nhìn xuống, những ngọn đuốc cháy bập bùng trông như những ngôi sao đang lóe sáng.

Trong ngoài Tân Nguyệt thành đều dày đặc người, may mà trọng địa chiến lược này binh sĩ trấn thủ rất nhiều, chỉ ít hơn số dân chúng thông thường một chút, cho nên trật tự vẫn có thể suy trì được.

Lúc Dương Chính, Tô Á Tra, Khải Ác, Gia Lý Nặc Lan xuất hiện trên trung tâm quảng trường Tân Nguyệt thành, cả bầu trời đều bùng nổ ma pháp lễ hoa, mười mấy vạn người cùng cất tiếng hô vang, âm thanh xuyên phá tầng mây, thậm chí cả quân Thánh Hỏa Giáo đóng ở đại doanh cũng nghe rõ. Rất nhiều quân Thánh Hỏa Giáo thò đầu khỏi doanh trại quan sát, chờ đợi mệt mỏi suốt thời gian dài khiến cho thần kinh họ đã gần đến mức suy sụp, nghe thấy tiếng người huyên náo inh tai đó, có binh sĩ kích động la hét nhảy loạn cả lên, Nạp Lan Đức liền ra lệnh nhanh chóng áp chế những binh sĩ náo động.

Sau khi dùng quâ pháp xử trí hơn trăm tên binh sĩ hỗn loạn, đại doanh quân Thánh Hỏa Giáo mới dần an tĩnh trở lại, tất cả quân lính đều được đưa về doanh trại ngủ.

Nạp Lan Đức đứng bên bờ sông, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu dòng sông Ni Á Mỗ cuộn chảy, nhìn về phía tường thành bên kia, nội tâm trào dâng vô số suy nghĩ phức tạp.

Mạt Lý Á Đa lúc này đã mang tiểu đội ám sát tiềm phục trong Tân Nguyệt thành, chờ thời cơ ám sát những tên đầu lĩnh.

Đêm nay sẽ quyết định vận mệnh của rất nhiều người, thành công hay thất bại, thắng lợi hay diệt vong?

Qua đêm nay, có người trở thành lịch sử, cũng có người sáng tạo ra lịch sử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.