Khi thuyền đội dần rời xa, bỏ lại Tắc nhâm đảo ở chân trời thì tất cả mọi người trên Đào nguyên hạm tuy vẫn làm việc bình thường nhưng vành mắt đều hoe hoe đỏ.
Cả tên Vũ Lôi không chút lương tâm lúc này cũng im lặng.
"Có phải ngươi cho là ta quá độc ác không?" Dương Chính thanh âm cũng đầy vẻ cảm thán.
Vũ Lôi lắc đầu:"Ta biết tiểu Chính ca cũng không nỡ, bất quá nam nhân không nên lưu luyến nữ sắc, đặc biệt bọn ta là quân nhân, ôn nhu hương cũng là ôn nhu trủng, ta lẽ nào không hiểu rõ?"
Dương Chính vỗ nhẹ lên vai hắn, Vũ Lôi có thể nói như vậy chứng tỏ hắn đã trưởng thành.
Một lúc sau, hắn cất tiếng cười:"Kỳ thật bọn ta cũng không cần phải cảm thương như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại, đến lúc đó ta sẽ không cản trở ngươi khoái lạc."
Vũ Lôi mắt sáng lên, cười hắc hắc nói:"Chỉ sợ đại ca vẫn đang còn nhớ hai vưu vật kia, cảm giác một rồng hai phượng thế nào?"
"Tên xú tiểu tử nhà ngươi!" Dương Chính gõ mạnh lên đầu hắn:"Làm việc đi!"
Vũ Lôi cười ha hả bước đi, trêu chọc được Dương Chính khiến nỗi phiền muộn vừa rồi đã tan biến mất.
..........
Mùa hạ năm 7897 lịch Đại lục.
Hạo nhiên liên minh, liên minh thương nghiệp lớn nhất Nam đại lục đang vào mùa làm ăn phát đạt nhất.
Ở Nam đại lục quốc gia thể chế phức tạp, chiến tranh không ngừng xảy ra, Hạo nhiên liên minh có địa vị khá đặc thù. Đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tuong-quan/2564640/quyen-14-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.