Lúc chiều tà, mặt trời lặn chiếu ánh sáng đỏ như máu.
Mặt trời lặn xuống tựa hồ như không cam tâm kết thúc lữ trình một ngày của mình, chiếu ánh sáng đỏ máu khắp trên mặt biển, tạo nên một vẻ đẹp mỹ lệ nhưng không kém phần thê lương.
Dương Chính ở trên chỗ cao nhất của cột buồm, mặc cho gió biển ào ạt thổi tung bay tà áo, thân hình hắn vẫn đứng thẳng băng như một ngọn tiêu thương.
Mã Đức Liên Na kiên trì leo lên theo hắn, đứng im lặng sau lưng hắn, từ sau trận chém giết lũ cá mập không thể tưởng tượng đó, Mã Đức Liên Na tựa hồ như càng quen với thân phận nữ bộc chứ không còn là trưởng nữ của Thái Lan Mễ Á gia tộc. Hiện tại nếu không phải do Tác Bối Áo Phu chỉ đích danh thì nàng cũng rất ít khi tham gia vào hội nghị gia tộc.
Một bóng đen nhô lên khỏi mặt biển từ phương xa, thoạt nhìn có thể đoán định rằng diện tích hòn đảo này thực sự không nhỏ.
Dương Chính nhờ vào mục lực siêu việt, thậm chí còn có thể nhìn thấy các sườn núi phủ xanh cây cối trên đảo.
Có cây cối tất có nước ngọt, càng có thêm nhiều thức ăn, đối với lưu lãng giả trên biển mà nói thì không thua gì thiên đường.
Đương nhiên đó cũng có thể là địa ngục.
Sau khi tiến vào sâu trong Lam Mộng hải, hơn nữa còn cải biến lộ trình, cho dù có xảy ra sự tình kỳ quái gì thì cũng là điều đương nhiên.
Có lúc họ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tuong-quan/2564604/quyen-12-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.