Mấy hơi thở sau, thân ảnh hư huyễn của Ám Ảnh đột nhiên từ trong Huyền Thú Giám bay ra. Sau khi quét nhìn bốn phía một hồi, hắn mới nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, hỏi:
- Ninh Tiểu Xuyên, ta đã ngủ say bao lâu rồi?
- Khoảng chừng mấy chục năm a!
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên có chút cổ quái nói. Bởi vì hắn đã nhìn ra, Ám Ảnh vậy mà không nhận ra thân phận của Phong Cửu U. Bất quá phản ứng của Ám Ảnh cũng chỉ chậm trễ trong chốc lát mà thôi. Không đợi Ninh Tiểu Xuyên nói xong, thần sắc của hắn đã đại biến, nói:
- Không đúng! Mới thời gian mấy chục năm, làm sao ta có thể khôi phục lại được? Trừ phi tên khốn kiếp kia lại một lần nữa quán chú lực lượng cho ta!
Ánh mắt quét nhìn đám người bốn phía thêm một lần nữa, cuối cùng tầm mắt Ám Ảnh dừng lại trên người Phong Cửu U. Nhìn chằm chằm Phong Cửu U một lúc thật lâu, Ám Ảnh mới kinh hoàng nói:
- Quả nhiên là ngươi!
- Chúng ta đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi. Bây giờ gặp lại, ngươi cũng không cần kinh ngạc như vậy a!
Thái độ của Phong Cửu U đối với Ám Ảnh ngược lại vô cùng nhu hòa, trên mặt mang theo thần sắc vui vẻ, nhàn nhạt nói.
- Chó má! Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì. Ta và ngươi vốn là một thể. Năm xưa ngươi chế tạo ra ta nhằm mục đích gì, ta chính là vô cùng rõ ràng. Hiện tại nếu ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-troi-sinh/3603927/chuong-1409.html