Chương trước
Chương sau


Thân ảnh tới đây lúc này chính là gia chủ Mộc Bạch Thuật của Mộc gia.

Thấy đích thân Mộc Bạch Thuật xuất hiện, những người phụ trách ngầm theo dõi Ninh Tiểu Xuyên lập tức biến sắc.

Sự xuất hiện của Mộc Bạch Thuật nghĩa là Mộc gia sắp lôi kéo vị thánh cấp Dưỡng Tâm Sư Ninh Tiểu Xuyên này. Nếu Mộc gia hạ thủ thì nào còn cơ hội cho những thế gia khác?

Vì thế ngay lập tức có không ít người đã rút lui, vội về thông báo cho cấp trên.

Sau khi xuất hiện, Mộc Bạch Thuật không vội vào ngay mà chau mày gọi một thị vệ tới bên cạnh rồi hỏi kỹ lưỡng một số điều.

- Chắc chắn Ninh Tiểu Xuyên ở trong này không?

- Gia chủ, bọn ta đã theo hắn tới đây, sau khi vào hắn chưa từng ra ngoài.

- Ừm, rất tốt. Các ngươi ở ngoài này, ta không phân phó thì không được vào trong.

Sau khi dặn dò đám thị vệ, Mộc Bạch Thuật nhíu mày đi về phía cửa hiệu kia.

Cốc cốc cốc!

Tới cửa, Mộc Bạch Thuật gõ cửa.

Tuy lúc trước Mộc gia truy bắt Ninh Tiểu Xuyên theo quy mô lớn nhưng sau khi biết thân phận thánh cấp Dưỡng Tâm Sư của Ninh Tiểu Xuyên thì Mộc Bạch Thuật đã có ý hoà giải và không muốn gây hấn với Ninh Tiểu Xuyên.

Két!

Một thanh niên tai to mặt lớn mở cửa ra.

Nhưng không đợi Mộc Bạch Thuật lên tiếng thì thanh niên kia đã hừ lạnh:

- Gia chủ ta có lệnh, bất kể là ai cũng không tiếp.

Rồi cảnh cửa lại đóng lại.


Mộc Bạch Thuật có phần sững sờ đứng trước của. Thân là gia chủ Mộc gia, hắn chưa từng bị kẻ khác đóng cửa trước mặt như vậy.

Huống hồ hắn có thể nhận ra thanh niên vừa ra mở cửa kia do một con hhugn thú biến thành hình người.

Hơn nữa từ xưng hô của hắn Mộc Bạch Thuật có thể nhận ra thanh niên kia chỉ là một con linh thú của Ninh Tiểu Xuyên.

Một con linh thú cũng dám ăn nói với hắn như vậy, cho dù chưa gặp Ninh Tiểu Xuyên nhưng Mộc Bạch Thuật đã đầy một bụng nộ hoả.

Chau mày trầm ngâm một lúc, Mộc Bạch Thuật tung chưởng đánh bật cửa.

Hắn tốt xấu gì cũng là cao thủ Hư Thần Cảnh, muốn mở một cánh cửa đương nhiên dễ như trở bàn tay.

Nghênh nganh bước vào trong, nhưng Mộc Bạch Thuật còn chưa đi được xa thì một đạo kình phòng từ bên cạnh đánh tới.

Luồng kình phong này chưa tới trước mặt Mộc Bạch Thuật thì hắn đã cảm nhận được cảm giác đau nhói như dao đâm.

Kình phong mạnh như vậy chắc chắn do cao thủ chân chính đánh ra.

Mộc Bạch Thuật hơi giật mình, xong lập tức nhảy ra sau bay ra khỏi cửa.

Rầm!

Khi Mộc Bạch Thuật bay ra cánh cửa lập tức đóng lại.

Còn người vừa đánh lén Mộc Bạch Thuật thì không hề lộ diện.

Khi sắc mặt Mộc Bạch Thuật sáng tối bất định thì từ trong cửa hiệu vọng ra giọng nói:

- Gia chủ ta giờ không có thời gian gặp các ngươi. Kẻ nào dám tự ý xông vào, giết không cần hỏi. Kẻ mặt dài kia, vừa rồi chỉ cảnh cáo ngươi, lần sau bọn ta sẽ không khách khí đâu.

Bị gọi là kẻ mặt dài, sắc mặt Mộc Bạch Thuật tím tái lại.

Nhưng hắn biết rõ, dựa vào luồng kình phong vừa rồi để phán đoán thì trong cửa hiệu kia chắc chắn có cao thủ. Có vị cao thủ như vậy ở đây Mộc Bạch Thuật không thể gặp Ninh Tiểu Xuyên được.


Thấy sắc mặt Mộc Bạch Thuật càng ngày càng khó coi, một thị vệ bên cạnh hắn nói:

- Gia chủ, hay là chúng ta đợi một thời gian nữa, dù sao sớm muộn gì Ninh Tiểu Xuyên cũng phải xuất hiện.

Thị vệ kia nghĩ rất đơn giản, giờ Ninh Tiểu Xuyên không ra thì đợi. Dù sao đây cũng là Dược Vương Tinh, cũng không sợ Ninh Tiểu Xuyên chạy đi đâu được. Đến khi Ninh Tiểu Xuyên ra ngoài thì không phải ai cũng gặp mặt được sao?

Nhưng hắn đâu biết được cách nghĩ của Mộc Bạch Thuật.

Mộc Bạch Thuật sắc mặt tối sầm, tức giận quát:

- Ngươi hiểu cái mẹ gì!

Thị vệ kia đúng là không hiểu sự giận dữ của Mộc Bạch Thuật lúc này.

Đinh Khuê đã cho ba ngày để hắn mới Ninh Tiểu Xuyên về.

Nếu không thì Mộc Bạch Thuật không thèm tới đây.

Nhưng giờ hắn đích thân tới mà lại bị cự tuyệt như vậy. Việc này mà để Đinh Khuê biết thì địa vị của Mộc gia sau này sẽ càng ngày càng thấp.

Vì thế, để giữ vinh quang cho Mộc gia, Mộc Bạch Thuật hôm nay nhất định phải mời được Ninh Tiểu Xuyên về phủ đệ Mộc gia.

- Từ luồng kình phong vừa rồi có thể phán đoán được người ra tay ít nhất cũng là cao thủ Hư Thần Cảnh. Đối mặt với cao thủ như vậy thì ta không chắc chắn thắng được.

Mộc Bạch Thuật sắc mặt sáng tối bất định, thầm suy tính.

Nhưng dù hắn tính thế nào thì cũng không có tự tin xông vào.

Điều này khiến Mộc Bạch Thuật cảm thấy đau đầu. Lần này hắn tới với quyết tâm nhất định mời Ninh Tiểu Xuyên đi. Thậm chí hắn cũng sẵn sàng động thủ với Ninh Tiểu Xuyên.

Tuy thánh cấp Dưỡng Tâm Sư địa vị rất cao nhưng là Dưỡng Tâm Sư thì chiến đấu lực kém hơn nhiều.


Giống như Sửu bà bà đã trở thành Thần Nông nhưng về tu vi thì thua kém rất nhiều.

Mộc Bạch Thuật cũng vậy, là thánh cấp Dưỡng Tâm Sư của Mộc gia, hắn là quán quân về phương diện Dưỡng Tâm Sư ở Dược Vương Tinh nhưng tu vi thực tế thì cũng chưa được xếp hạng mười trong Mộc gia.

Các Dưỡng Tâm Sư đều tập trung tinh lực cho tu luyện Dưỡng Tâm Sư, nên tu vi đương nhiên kém hơn.

Mộc Bạch Thuật hắn hiểu rõ điều này nên ngay từ ban đầu hắn đã không bận tâm tới thánh cấp Dưỡng Tâm Sư như Ninh Tiểu Xuyên.

Nhưng giờ bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên lại xuất hiện một cao thủ thần bí khiến Mộc Bạch Thuật đau đầu.

Các ngươi canh ở đây, nếu có biến cố gì lập tức thông báo cho ta.

Mộc Bạch Thuật nhíu mày trầm ngâm một lúc lâu rồi dặn các thị vệ xong bay đi.

Mộc Bạch Thuật tự mình không gặp được Ninh Tiểu Xuyên thì hắn phải dùng tới tuyệt chiêu của Mộc gia rồi.

Là thế gia lâu đời cấp bá chủ Dược Vương Tinh, Mộc gia không phải chỉ có thực lực như bề ngoài mọi người thấy.

Ngay khi Mộc Bạch Thuật rời đi thì ở một bên quảng trường đại hội Dưỡng Tâm Sư lúc này không ngừng có tiếng hò reo vang trời.

Những tiếng reo hò này đương nhiên là dành cho những thiên tài Dưỡng Tâm Sư mới xuất hiện.

Giống như Dược Tư Kỳ, sau khi được chuyên gia đánh giá Phục Long Đan ở mức rát cao, thậm chí còn cho rằng nàng sau này có thể có thành tựu cao hơn cả Mộc Bạch Thuật.

Mọi người xung quanh vốn tới xem náo nhiệt, nhưng giờ thấy Dược Tư Kỳ xinh đẹp lại có bản lĩnh thì đương nhiên không ngại mà hò reo cho nàng nhiều nhất.

Nhìn khán giả hoan hô mình Dược Tư Kỳ ngại ngùng đỏ bừng mặt.

Trong không khí náo nhiệt này gần như không ai chú ý tới gia chủ và những nhân vật cấp cao của các thế gia đều đang lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi.

Phu phụ Dược Hồi Xuân thì rời đi lâu rồi.

Ngồi trên cỗ xe ngựa màu hoàng kim hào hoa, Dược Hồi Xuân chau mày nhìn Văn Mẫn:

- Người ta phái đi đã truyền tin về. Mộc Bạch Thuật đích thân tới gặp Ninh Tiểu Xuyên, nhưng cuối cùng thất bại quay về. Ninh Tiểu Xuyên không gặp hắn.

- Cái gì? Ngay cả Mộc Bạch Thuật cũng không gặp được tiểu tử Ninh Tiểu Xuyên? Tính cách Mộc Bạch Thuật bá đạo như vậy, nếu bị ngăn cản chắc chắn hắn sẽ xông vào. Với tu vi Hư Thần Cảnh của hắn, Ninh Tiểu Xuyên cho dù là thánh cấp Dưỡng Tâm Sư thì cũng không thể chặn được hắn.

Văn Mẫn kinh ngạc nói.


Dược Hồi Xuân thở dài:

- Đúng vậy, ai cũng nghĩ vậy. Nhưng Ninh Tiểu Xuyên đã ngăn Mộc Bạch Thuật lại. Nghe nói người ra tay là bằng hữu của Ninh Tiểu Xuyên, tu vi chắc cũng Hư Thần Cảnh.

- Ninh Tiểu Xuyên là thánh cấp Dưỡng Tâm Sư, bên cạnh có một võ giả cường đại cũng không là gì. Nhưng chắc chắn Mộc Bạch Thuật sẽ không cam tâm chịu thất bại. Ta đoán chắc chán hắn đã báo cáo sự việc lên lão tổ cấp Thứ Thần của Mộc gia rồi. Khi lão tổ Mộc gia ra tay thì chắc chắn Ninh Tiểu Xuyên không ngăn nổi. Phu quân định làm thế nào?

Văn Mẫn thần sắc nặng nề nói.

Bà đã lấy Dược Hồi Xuân trăm năm nay, đương nhiên hiểu rõ tính cách của hắn.

Vì thế nghe Dược Hồi Xuân nói là Văn Mẫn đã đoán ra chắc chắn Dược Hồi Xuân đang có tính toán.

Dược Hồi Xuân nhắm mắt, trầm ngâm một lúc rồi kiên định nói:

- Đây là cơ hội cho Dược gia ta quật khởi. nếu ta có thể lôi kéo được Ninh Tiểu Xuyên. Dược gia có một vị thánh cấp Dưỡng Tâm Sư toạ trấn thì chắc chắn sẽ có cơ hội đối đầu với Mộc gia. Nếu không Dược gia mãi mãi sẽ bị Mộc gia đè đầu cưỡi cổ. Ngay cả con gái bảo bối của chúng ta cũng phải gả cho tên thiếu gia ăn hại Mộc Văn Hạc đó.

Văn Mẫn gật đầu:

- Điều này thiếp hiểu, nhưng việc này khó lắm. Dù là từ mặt nào thì Mộc gia cũng mạnh hơn Dược gia. Chúng ta không có thực lực để lấy cứng chọi cứng với chúng.

- Chỉ mình Dược gia đương nhiên không được. Nhưng không chỉ có mình Dược gia ta muốn ra tay với Mộc gia.

Dược Hồi Xuân cười.

- Phu quân, ý chàng là liên kết với các thế gia khác, nhân cơ hội này gây khó dễ cho Mộc gia?

Văn Mẫn ngạc nhiên.

Lần này Dược Hồi Xuân không chút do dự gật đầu nói:

- Đúng, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì e là chúng ta không thể có cơ hội nữa. Hơn nữa Ninh Tiểu Xuyên là do Tư Kỳ đưa về, chúng ta lấy con bé làm cái cớ bảo vệ Ninh Tiểu Xuyên, cho dù là Mộc gia cũng không thể nói gì được.

Văn Mẫn rõ ràng rất tin tưởng Dược Hồi Xuân, chỉ hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu:

- Phu quân, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?

- Về nhà gặp lão tổ trước.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.