Ninh Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng trên trời:
- Nguyệt Thần, ngươi vẫn là đuổi tới, vẫn muốn quyết chiến với ta một trận?
Nguyệt Thần thu thanh cổ kiếm đầy máu về bao, bay một đường trên không trung rồi đáp xuống trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt có ánh dị quang, chăm chú nhìn hắn một lúc lâu mới nói:
- Ta xin lỗi!
- Tại sao phải xin lỗi ta?
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi. Xem ra hình như ngươi đã biết được điều gì đó. Thật ra không phải tự trách mình, vì ngươi vốn không sai.
Nhiếp Lan Chi đứng sau Ninh Tiểu Xuyên, hoàn toàn không hiểu hai người Ninh Tiểu Xuyên đang nói cái gì.
Nàng chỉ cảm thấy vị nữ tử xinh đẹp như tiên tử trên Nguyệt Cung kia dường như đã làm việc gì có lỗi với tiểu hầu gia.
Ở Ngọc Lam Đế Quốc, Nhiếp Lan Chi cũng từng gặp Nguyệt Thần một hai lần, chỉ là không có ấn tượng lắm, nhiều năm sau thì quên hẳn luôn.
Ninh Tiểu Xuyên thấy Nguyệt Thần trầm mặc không nói thì cười:
- Không cần để bụng những chuyện trước kia, như vậy không có lợi cho tu hành. Ngươi nên biết ta không phải nam nhân nhỏ mọn. Lần này tới không phải chỉ để xin lỗi ta chứ?
Nụ cười của Ninh Tiểu Xuyên thật sự giảm bớt cảm giác tự trách của Nguyệt Thần, nàng nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi đã giết chết Thiên Mộng Yêu Hoàng chưa?
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu:
- Thần hồn của Thiên Mộng Yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-troi-sinh/3603433/chuong-915.html