Nhạc Minh Tùng nhìn chằm chằm dấu chân kia hồi lâu, cũng không thấy có gì đặc biệt, lắc đầu nói:
- Chỉ là một cái dấu chân mà thôi, làm sao ngươi biết là ký hiệu mà Thần Nữ điện hạ để lại? À, ta biết rồi, nhất định là ngươi đã từng nhìn lén chân của Thần Nữ điện hạ, chậc chậc, quả thật là tội lỗi mà.
Ninh Tiểu Xuyên đáp:
- Tất nhiên ta chưa từng nhìn thấy chân của Tuyết Linh Hư, thế nhưng, người tu luyện chúng ta, khi đạt tới một trình độ cảnh giới nhất định, sẽ tự sinh ra đạo vận độc nhất vô nhị của bản thân. Dấu chân trên mặt đất giống hệt đạo vận của Tuyết Linh Hư. Dấu chân này, tuyệt đối là của nàng ta để lại.
Nhạc Minh Tùng khẽ gật đầu, nói:
- Ngươi nói cả buổi, nhưng có hiểu Thần Nữ điện hạ rốt cuộc lưu lại dấu chân là có ý gì hay không? Là muốn chỉ ra con đường sáng cho chúng ta? Hay chỉ muốn chứng minh nàng ta đã từng dạo chơi nơi này?
- Chuyện này…
Ninh Tiểu Xuyên khẽ vuốt cằm, sau đó lắc đầu, tiếp tục suy tư.
Tử Hàm Yên nhìn chằm chằm bức tượng hình người trong thạch miếu, trong lòng kích động không gì sánh được, nói:
- Đây là Tượng thần của tổ tiên!
- Tử Kim Hoàng Chủ?
Đám người Nhạc Minh Tùng, Ninh Tiểu Xuyên, Bảo Châu Địa Tạng đều đưa mắt nhìn bức tượng đá thô ráp, có thể cảm giác được rõ ràng bức tượng đá kia ẩn chứa lực lượng thần bí nào đó, tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-troi-sinh/3603350/chuong-832.html