- Ni cô? Hòa thượng? Ni cô và hòa thượng ở đâu?
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc hỏi.
- Ở đằng sau, vừa đi vừa đàm kinh luận đạo, phiền chết mất.
Tiểu Hồng chỉ về sau lưng đáp.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức đi tới cửa sơn môn, nhìn xuống bậc thang đá, quả nhiên trông thấy một ni cô và một hòa thượng đang từ từ đi tới.
Hòa thượng kia đi chân đất, trên cổ đeo một vòng Phật châu lớn, cười tươi như Phật Di Lặc, đôi mắt híp lại, trong mắt ẩn hiện hào quang, nói với nữ ni bên cạnh:
- Mặc dù niên kỷ của tiểu sư thái không lớn, thế nhưng lại tinh thông Phật hiệu như vậy, thật sự hiếm có, thật hiếm có.
- Tâm kinh hữu vân: Vô vô minh, diệc vô vô minh tẫn, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tẫn. Vô khổ tập diệt đạo, vô trí diệc vô đắc (*). Tiểu sư thái có thể nhanh chóng đạt tới tâm cảnh như vậy, thật khiến bần tăng bội phục không thôi.
(*) trích 1 đoạn trong Bát Nhã Ba La Mật Tâm Kinh
- Tiểu sư thái cũng biết Thánh Địa Phật giáo, Đại Nhật Như Lai Cung?
Đại hòa thượng vừa đi vừa nói, không ngừng bắt chuyện với nữ ni kia.
Vị nữ ni kia rất trẻ tuổi, dáng người cao gầy, lông mày mảnh như lá liễu, ánh mắt lúng liếng nưh thu thủy, môi đỏ như chu sa, mặc dù trên người mặc một bộ Phật y mộc mạc, thế nhưng trước ngực lại đặc biệt sung mãn, ngay cả Phật y rộng thùng thình cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-troi-sinh/3603331/chuong-813.html