Chương trước
Chương sau


- Ni cô? Hòa thượng? Ni cô và hòa thượng ở đâu?

Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc hỏi.

- Ở đằng sau, vừa đi vừa đàm kinh luận đạo, phiền chết mất.

Tiểu Hồng chỉ về sau lưng đáp.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức đi tới cửa sơn môn, nhìn xuống bậc thang đá, quả nhiên trông thấy một ni cô và một hòa thượng đang từ từ đi tới.

Hòa thượng kia đi chân đất, trên cổ đeo một vòng Phật châu lớn, cười tươi như Phật Di Lặc, đôi mắt híp lại, trong mắt ẩn hiện hào quang, nói với nữ ni bên cạnh:

- Mặc dù niên kỷ của tiểu sư thái không lớn, thế nhưng lại tinh thông Phật hiệu như vậy, thật sự hiếm có, thật hiếm có.

- Tâm kinh hữu vân: Vô vô minh, diệc vô vô minh tẫn, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tẫn. Vô khổ tập diệt đạo, vô trí diệc vô đắc (*). Tiểu sư thái có thể nhanh chóng đạt tới tâm cảnh như vậy, thật khiến bần tăng bội phục không thôi.

(*) trích 1 đoạn trong Bát Nhã Ba La Mật Tâm Kinh

- Tiểu sư thái cũng biết Thánh Địa Phật giáo, Đại Nhật Như Lai Cung?

Đại hòa thượng vừa đi vừa nói, không ngừng bắt chuyện với nữ ni kia.

Vị nữ ni kia rất trẻ tuổi, dáng người cao gầy, lông mày mảnh như lá liễu, ánh mắt lúng liếng nưh thu thủy, môi đỏ như chu sa, mặc dù trên người mặc một bộ Phật y mộc mạc, thế nhưng trước ngực lại đặc biệt sung mãn, ngay cả Phật y rộng thùng thình cũng không thể che lấp nổi, đường cong trên người nàng vô cùng hoàn mỹ, xinh đẹp không gì sánh được.

Tuy rằng nàng là một nữ ni, thế nhưng nàng lại xinh đẹp tuyệt trần, mỗi tấc da thịt đều tản mát huỳnh quang như thanh ngọc, toàn thân lộ ra một loại thánh khiết trang nghiêm không thể xâm phạm, lại có một loại yêu diễm chúng sinh.

Đừng nói là nam nhân, cho dù là một vị cao tăng đắc đạo cũng sẽ bị nàng mê hoặc, không thể kiềm chế.

Đại hòa thượng kia không phải cũng như vậy hay sao?

Trong tay nữ ni cầm một viên bảo châu, thanh âm ôn nhu dễ nghe, thần sắc trang trọng, nói:

- Chẳng lẽ đại sư cũng từng đến Đại Nhật Như Lai Cung?

- Đương nhiên đã từng, hơn nữa còn rất quen thuộc.

- Nếu như tiểu sư thái muốn đến Đại Nhật Như Lai Cung để tu luyện Phật hiệu, cứ nói với bần tăng, bần tăng nhất định sẽ giúp ngươi được như ý muốn, hắc hắc.

Đại hòa thượng cười tủm tỉm nhìn nữ ni kia, thế nhưng, hắn lại thấp hơn nữ ni kia một đoạn, cho nên ánh mắt vừa vặn tập trung vào trước ngực nữ ni kia.


Ninh Tiểu Xuyên ho khan hai tiếng, nói:

- Đàn Càn đại sư, dù sao thì ngươi cũng là cao tăng đắc đạo, phải chú ý hình tượng của mình a.

Đàn Càn hòa thượng nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên đứng cách đó không xa, lập tức thu hồi ánh mắt, bày ra thần thái trang nghiêm, dáng vẻ đứng đắn, nói:

- A Di Đà Phật! Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị. Xá lợi tử, thị chư pháp không tương… (*)

(*) 1 đoạn trong Bát Nhã Ba La Mật Tâm Kinh

- Đừng có giả vờ nữa! Không phải ngươi đi tìm nửa tòa Trấn Nhân tháp ư? Rốt cuộc đã tìm được chưa?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

Đàn Càn hòa thượng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, tựa như lúc này mới phát hiện ra Ninh Tiểu Xuyên, liền kinh ngạc nói:

- Ồ! Ninh tiểu thí chủ, tại sao lại gặp ngươi ở đây? Đã lâu không gặp a!

Trên trán Ninh Tiểu Xuyên nổi lên gân xanh, nói:

- Ta đang hỏi ngươi đó!

Đàn Càn hòa thượng thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

- Một lời thật khó giải bày a! Chuyến đi lần này của bần tăng, trải qua nhiều phen điều tra, trải qua sáu sáu ba mươi sáu kiếp, cuối cùng cũng do thám được thì ra nửa tòa Trấn Nhân tháp đã thất lạc tại Quy Hư cách đây nhiều năm. Ngươi cũng biết là địa phương Quy Hư đó nguy hiểm như thế nào a, có vào mà không có ra, hiểm lại càng hiểm…

- Chỉ một câu thôi, ngươi rốt cuộc có đến Quy Hư hay không?

Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày.

- Không!

Đàn Càn hòa thượng dang hai tay nói với vẻ bất đắc dĩ.

- Nếu không đi thì nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?

Ninh Tiểu Xuyên nói.


Đàn Càn hòa thượng thở dài, kể lể:

- Ninh tiểu thí chủ, không phải là ngươi không biết a, nơi nguy hiểm như Quy Hư, ngay cả Thứ Thần cũng chết trong đó, bần tăng nào dám đến đó?

- Không phải người xuất gia ngũ đại giai không, không biết sợ là gì sao?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

- Chuyện này… A Di Đà Phật! Nghe Ninh thí chủ nói còn hơn đọc kinh mười năm, quả thật một lời cảnh tỉnh, cuối cùng cũng khiến bần tăng thấu ngộ. Được rồi, bây giờ bần tăng sẽ lập tức đến Quy Hư ngay!

Đàn Càn hòa thượng vừa dứt lời, liền xoay người muốn đi.

- Bà mẹ nó, bất giờ toàn bộ Quang Minh Thánh Thổ đã bị diệt, không ngờ ngươi còn định bỏ trốn, người như ngươi cũng gọi là cao tăng Phật môn ư? Bây giờ mặc kệ cái Trấn Nhân tháp gì đó đi, theo ta cùng đến Quang Minh Thánh Thổ một chuyến.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Đừng mà… Không có nửa tòa Trấn Nhân tháp đó thì chúng ta đến Quang Minh Thánh Thổ cũng chẳng khác gì chịu chết, chẳng lẽ ngươi không biết Thiên Mộng Yêu Hoàng đã đến Quang Minh Thánh Thổ rồi sao?

Đàn Càn hòa thượng lập tức biến sắc, dùng sức lắc đầu, bộ dạng như cái trống lắc.

Vị nữ ni tuyệt sắc đứng bên cạnh liền lên tiếng:

- Không phải lúc trước đại sư nói mình Phật hiệu cao thâm, có thể hàng phục hết thảy yêu ma hay sao? Chẳng lẽ những lời đó đều là lừa gạt bần ni?

Đàn Càn hòa thượng nhìn thấy nữ ni kia dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, lập tức bày ra thần sắc nghiêm túc, ngón tay vuốt vuốt góc áo, nói:

- A Di Đà Phật! Người xuất gia không biết nói dối… Thế nhưng bần tăng lại không sát sinh, lỡ như ra tay quá nặng, đánh chết Thiên Mộng Yêu Hoàng thì phải làm sao bây giờ? Phật tổ sẽ trách tội mất! Thiện tai, thiện tai, tốt nhất đừng đi thì hơn.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía nữ ni, nháy mắt một cái.

Nữ ni lập tức ngầm hiểu, liền nói:

- Thực ra Thiên Mộng Yêu Hoàng đã sớm chết rồi, chỉ còn là một đạo ý niệm mà thôi, nếu như đại sư siêu độ ý niệm của nàng, như vậy mới thực sự là Đại Từ Bi, Đại Phổ Độ, chúng sinh đều sẽ cảm kích trước ân đức của đại sư.

Đàn Càn hòa thượng cười khổ, nói:

- Tiểu sư thái nói rất đúng, thực sự rất đúng! Vậy thì bần tăng nhất định phải đi hàng yêu phục ma rồi! Chuyện này… Ninh thí chủ, chúng ta thật sự phải đi sao? Rất nguy hiểm a…


Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

- Cho dù có nguy hiểm cũng phải đi! Đại sư yên tâm, mặc dù chúng ta không có nửa tòa Trấn Nhân tháp, thế nhưng lại có một tòa Trấn Yêu tháp.

Ninh Tiểu Xuyên lấy Trấn Yêu tháp ra, đặt trước mặt Đàn Càn hòa thượng.

Sau khi Đàn Càn hòa thượng nhìn thấy Trấn Yêu tháp trong tay Ninh Tiểu Xuyên, lập tức tinh thần đại chấn, lộ vẻ hăng hái, xắn ống tay áo lên, nói:

- Ninh tiểu thí chủ, thì ra Trấn Yêu tháp ở trong tay ngươi, ngươi nói sớm thì được rồi! Có Trấn Yêu tháp ở đây, chúng ta có thể đánh với Thiên Mộng Yêu Hoàng một trận rồi. Hắc hắc, Ninh tiểu thí chủ, không bằng ngươi đưa Trấn Yêu tháp cho bần tăng, để bần tăng nhìn một cái được không?

- Đợi đến khi gặp Thiên Mộng Yêu Hoàng, tự nhiên ta sẽ giao Trấn Yêu tháp cho ngươi. Bây giờ chúng ta hãy đi Quang Minh Thánh Thổ trước, trợ giúp Đế phi. Nếu như Thiên Mộng Yêu Hoàng giá lâm Quang Minh Thánh Thổ, e rằng với lực lượng của Đế phi, cũng không chống đỡ được bao lâu.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Đế phi? Vị Đế phi nào?

Đàn Càn hòa thượng hỏi.

- Phi tử của Thiên Đế, nữ hoàng Ngọc Tinh Mỹ Nhân tộc – Vạn Âm Tiên Hậu.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Thật quá tốt rồi! Nếu bần tăng liên thủ với Đế phi, lại có thêm Trấn Yêu tháp ở đây, nói không chừng có thể đánh lui toàn bộ đại quân Yêu tộc a, đi, đi mau thôi, bây giờ lập tức lên đường.

Trên người Đàn Càn hòa thượng tản mát Phật quang kim sắc, bao trùm Ninh Tiểu Xuyên, Tiểu Hồng và nữ ni xinh đẹp tuyệt luân, bay thẳng về phía Quang Minh Thánh Thổ.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không nói cho Đàn Càn hòa thượng biết là trong Trấn Yêu tháp đang trấn áp Đại Côn, không thể sử dụng. Nếu nói cho lão biết, với tính cách của Đàn Càn hòa thượng, nhất định sẽ không dám đi đối phó với Thiên Mộng Yêu Hoàng, thậm chí nói không chừng còn bỏ trốn ngay lập tức.

Tu vi của Đàn Càn hòa thượng thâm bất khả trắc, cho nên Ninh Tiểu Xuyên phải kéo hắn xuống nước, lừa gạt hắn đến Quang Minh Thánh Thổ. Bằng không, Ninh Tiểu Xuyên một mình đi trợ giúp Vạn Âm Tiên Hậu, cũng chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Nữ ni xinh đẹp tuyệt luân đứng bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, đôi mắt sáng ngời như gợn sóng, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.

Nữ ni này tất nhiên chính là Bảo Châu Địa Tạng, Thánh Nữ của Cửu Thiên Các.

Lúc này, nàng và Ninh Tiểu Xuyên đều có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi đối phương, cuối cùng, Ninh Tiểu Xuyên cũng phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước, hỏi:

- Từ khi chia tay tại Hỏa Vân Đế Thành, đã lâu không gặp. Ta nghe nói Đường Thư Dao đã sắp đặt cạm bẫy đối phó với ngươi, làm thế nào ngươi trốn ra được? Làm thế nào lại gặp gỡ Đàn Càn hòa thượng?

Nghe thấy cái tên Đường Thư Dao, trong mắt Bảo Châu Địa Tạng chợt lóe lên một tia sát ý, nói:

- Ngày đó, ngươi tới Cửu Thiên Các cứu Tiểu Hồng, ta vốn muốn đi cùng ngươi, thế nhưng lại bị Đường Thư Dao nửa đường chặn lại, dẫn dụ ta tới Tuyệt Tầm Cốc ở bên ngoài Hỏa Vân Đế Thành.

- Cường giả Đường tộc đã sớm mai phục trong cốc, bố trí Sinh Sát đại trận, muốn dồn ta vào chỗ chết. Thế nhưng, nàng ta lại không ngờ ta có thể tìm hiểu được chân lý sinh tử từ trong nguy cơ tử vong, tu luyện thành “Bất Tử Thiền Kinh”, ngưng tụ ra sáu đạo Phật thai, đạt tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ tám, cuối cùng cũng giết ra khỏi Tuyệt Tầm Cốc.


- Sau khi rời khỏi Tuyệt Tầm Cốc, ta liền tìm một địa phương ẩn nấp trong Hỏa Vân Đế Thành, bế quan tu luyện để củng cố cảnh giới.

- Sau khi xuất quan, ta liền chạy đến Quang Minh Thánh Thổ, vốn định tìm Đường Thư Dao để báo thù. Nhưng không ngờ đại quân Yêu tộc lại đột nhiên vây công Quang Minh Thánh Thổ, phong bế cả mảnh Thánh Thổ này, cho nên ta căn bản không thể tiến vào.

- Về sau, ta gặp lại Tiểu Hồng, lúc đó Đàn Càn hòa thượng đang cùng Tiểu Hồng nghiên cứu thảo luận Phật hiệu.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Cùng Tiểu Hồng nghiên cứu thảo luận Phật hiệu?

Tiểu Hồng nói:

- Đúng vậy, Đàn Càn hòa thượng kia nói ta có tuệ căn, có duyên với Phật, muốn độ ta thành Phật.

- Nhưng mà lúc hắn nhìn thấy Thánh Nữ tỷ tỷ, lại cảm thấy Thánh Nữ tỷ tỷ còn có tuệ căn và Phật duyên hơn cả ta, vì vậy liền chủ động nghiên cứu thảo luận Phật hiệu với Thánh Nữ tỷ tỷ, còn chỉ dẫn Thánh Nữ tỷ tỷ đến Thánh Địa Phật giáo gì đó, ta cảm thấy hòa thượng này thật không thực thà chút nào, ngược lại càng giống một hòa thượng phá giới hơn.

- A Di Đà Phật! Thí chủ, không nhất thiết phải hủy một thân tu hành của bần tăng a, bần tăng một lòng hướng Phật, tâm không phiền muộn, trong như gương sáng, một lòng vì thương sinh thiên hạ, sao lại nhiễm những tục vật kia được?

Lỗ tai Đàn Càn hòa thượng rất thính, vừa nghe Tiểu Hồng nói xấu mình, liền bày ra bộ dạng cương trực công chính, đại từ đại bi.

Ninh Tiểu Xuyên nghe Bảo Châu Địa Tạng nói xong, liền không khỏi cau mày, thầm nghĩ:

- E rằng ân oán giữa nàng và Đường Thư Dao thật sự rất khó hóa giải.

Nếu là trước kia, Ninh Tiểu Xuyên kết minh với Bảo Châu Địa Tạng, nhất định hắn sẽ đứng về phía Bảo Châu Địa Tạng.

Nhưng bây giờ…

Nếu như Bảo Châu Địa Tạng thật sự muốn tìm Đường Thư Dao báo thù, quyết đấu sinh tử, vậy thì Ninh Tiểu Xuyên thật sự không có khả năng ngồi yên không quản. Nên làm gì bây giờ?

Bảo Châu Địa Tạng nói:

- Ta nghe nói Thiên Hoàng Thái Tử đã chết, hẳn là chết trong tay ngươi phải không?

Ninh Tiểu Xuyên cũng không giấu giếm, đáp:

- Đúng vậy.

- Nếu như Thiên Hoàng Thái Tử đã chết, vậy thì ngươi có thể cùng ta đối phó với Đường Thư Dao được không?

Bảo Châu Địa Tạng đưa mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, trong mắt ẩn ý hàm tình.

- Khục khục! Chuyện này để sau hẵng nói, chúng ta đến Quang Minh Thánh Thổ trước, đánh lui đại quân Yêu tộc mới là việc cấp bách. Trước mặt đại nghĩa chủng tộc, tốt nhất nên tạm thời buông bỏ ân oán cá nhân.

Ninh Tiểu Xuyên mặt không đỏ, tim không đập loạn nhịp, đáp.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.